Chương 1111
Đại ca, ngươi làm sao vậy?
Tô Dật đang thầm nghĩ trong lòng, đột nhiên lại nhìn thấy Tây Vô Tình có chút xuất thần, không khỏi lên tiếng hỏi.
- Không có gì, ta chỉ là nghĩ tới một số chuyện.
Tây Vô Tình một tay để sau lưng, xoay người đi hai bước, nói?
- Ngự Hồn Sư khủng bố chân chính trong truyền thuyết, khi bố trí Kỳ Môn Huyễn Hồn giới căn bản không cần phiền phức như chúng ta bây giờ! Bọn họ trong một cái phất tay có thể điều động lực lượng vô hình, nhanh chóng khắc ra văn lạc thần kỳ, bố trí trong hư vô!
- Mà cung ứng năng lượng cần thiết cho loại Kỳ Môn Huyễn Hồn giới này cũng cực kỳ cao cấp, có thể hấp thu năng lượng trong thiên địa để tự vận chuyển, hoặc là dựa vào sức của bản thân Ngự Hồn Sư để thôi động, đáng sợ cực kỳ! Đương nhiên, loại tồn tại này chỉ là trong truyền thuyết mà thôi, rốt cuộc có phải là thật hay không thì không thể khảo cứu!
Tô Dật vừa nghe là, cả người đột nhiên căng thẳng.
- Ngự Hồn Sư có thể cường đại đến mức như vậy sao?
Hắn không thể không cảm thấy hoảng sợ, nếu có loại năng lực này, trong một lật tay liền có thể bố trí ra Kỳ Môn Huyễn Hồn giới, đó thật sự là một việc quá đáng sợ!
Điểm này dường như ngay cả Vạn Yêu Luyện Thần Trận trong tay hắn cũng không làm được!
Trên thực tế Tô Dật không biết rằng, Vạn Yêu Luyện Thần Trận so với tưởng tượng của hắn thì khủng bố hơn rất nhiều, chỉ là với tu vi trước mắt của hắn, thậm chí là cả Tây Vô Tình căn bản chưa thể thôi động được mà thôi.
- Con đường tu luyện vĩnh viễn không có bờ bến, bất kể là võ đạo, hay là linh hồn nhất đạo, đều là như vậy! Những tồn tại cường đại này, bọn họ có thể tuyệt đối vượt qua nhận thức của chúng ta.
Tây Vô Tình than khẽ, lập tức đổi đề tài, nói:
- Lát nữa ta sẽ vẽ ra một bộ trận đồ, đánh dấu sinh môn của Ly Hỏa Huyền Dương giới này, đến lúc đó giao cho bọn Thanh Hoàng. Một khi Thiên Cương môn đột kích, có thể giúp họ qua lại tự nhiên trong Ly Hỏa Huyền Dương giới này.
- Được!
Tô Dật đã tham khảo nghiên cứu Ly Hỏa Huyền Dương giới, biết một số diệu dụng trong đó, lập tức minh bạch ý tứ của Tây Vô Tình.
- Đúng rồi, ngươi bảo bọn Thanh Hoàng bắt mấy Thú Hoàng đó về à?
Tây Vô Tình đột nhiên hỏi, hắn sớm đã nhìn thấy Tô Dật thì thầm to nhỏ với đám người Thanh Hoàng, mà trước đó không lâu, mấy người đó lại dẫn theo đám Tử Tượng Hoàng về, Tây Vô Tình cũng nhìn thấy.
- Không sai, nếu có thể thu phục mấy Thú Hoàng đó, đối với thực lực của Bá Vương tông chúng ta sẽ có tăng tiến, lợi ích rất nhiều!
Tô Dật gật đầu nói?
- Có điều bọn Tử Tượng Hoàng cũng không dễ thu phục, cũng không biết tình huống hiện tại thế nào rồi.
Lúc trước thu phục đám người Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Phệ Linh Hoàng cũng mất một phen tay chân.
Có điều tình huống khi đó rất khác, Tô Dật có thời gian để tiêu hao với họ, hiện tại thì khác, hắn cần có thêm mấy chiến lực cường đại để ngăn địch.
- Tiểu tử ngươi, mấy Thú Hoàng đó đụng phải ngươi, coi như là xui xẻo tám đời!
Tây Vô Tình cười cười bất đắc dĩ, tựa hồ là Tô Dật đi qua đâu, phàm là Yêu tộc cường đại, tất cả đều sẽ bị người này một lưới bắt hết.
Có điều tuy là nói như vậy, nhưng Tây Vô Tình cũng biết, sau khi Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Phệ Linh Hoàng, Lang Đầu Yêu Bức đi theo Tô Dật, cũng đều đạt được lợi ích rất lớn.
Từ phương diện này mà nói, nên nói là bọn họ may mắn.
Tô Dật cười khà khà, không nói gì.
Tây Vô Tình khoát tay, nói:
- Ngươi đi làm việc của mình đi, ta đi vẽ trận đồ!
Nói xong liền ly khai.
Tô Dật rất nhanh cũng rời đi, trực tiếp đi về phía hậu sơn.
Trong sơn động, hắn gọi không gian thần bí, chui vào.
- A.
- Có phục hay không!
Tô Dật vừa tiến vào liền nghe thấy một tiếng hét thảm thê lương, cùng với một tiếng quát lạnh của Âm Dương Minh Hoàng.
Một chân hắn giẫm vào một cái hố, ngoài hố là thân thể của Tử Tượng Hoàng, đầu hắn thì cắm sâu vào trong hô.
- Bại hoại, nỗi sỉ nhục của Yêu tộc! Có gan thì ngươi giết ta đi!
Thanh âm khó chịu từ trong hố truyền ra, thể hiện ra khí phách bất khuất.
- Hừ! Chờ ta ăn xong miếng thịt bò này, sẽ tới thử thịt voi nướng của ngươi xem là có mùi vị gì!
Bên kia, Thanh Hoàng tay cầm một thanh trường kiếm, trên thân kiếm là một miếng thịt bò đã nướng vàng, đang há miệng cắn to, sau đó thì nhổ xuống đất, ăn không ngon!
Ở cách đó không xa, Long Tê Hoàng vẻ mặt bi phẫn nhìn Thanh Hoàng, hai mắt trợn trừng như chuông đồng.
Bất kể là Tử Tượng Hoàng hay là Long Tê Hoàng, lúc này trên người đều đầy máu tươi, có những vết thương lớn nhỏ, đó đều là bị Thanh Hoàng cắt lấy thịt để ăn dẫn tới.
- Con rùa này rụt cổ lại, đúng là khó đối phó!
Mà ở một chỗ khác, Phệ Linh Hoàng thì đối mặt với một con rùa cao bằng thân người, đang thổi râu trừng mắt!
Đây là bản thể của Thiên Huyền Minh Giáp Quy, sau khi hiển hóa, quả thực cho một tòa núi nhỏ đứng ở đó, so với Phệ Linh Hoàng thấp bé thì cũng không biết lớn hơn bao lần.
Trước mắt, đầu và bốn chân của Huyền Quy Hoàng đều rúc vào trong mai rùa, sống chết cũng không chịu thò ra, khiến Phệ Linh Hoàng cảm thấy bất đắc dĩ.
- Lão phu không tin không đối phó được một lão rùa già!
Hoàng Kiện không biết từ đâu lôi ra một cây trường thương, đâm về phía đầu của con rùa, muốn bức Huyền Quy Hoàng phải chui ra.
- Vẫn chưa thu phục được à?
Sau khi Tô Dật chui vào, lập tức nhìn thấy tình huống ở đây, không khỏi khẽ cau mày.
- Chủ nhân!
- Tông chủ!
Đám người Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng vội vàng dừng việc trong tay, chào Tô Dật.
- Tử Tượng Hoàng và Long Tê Hoàng này đều rất kiên cường, chúng ta đã dùng đem hết biện pháp, thay đổi bao nhiêu thủ đoạn, nhưng bọn họ vẫn sống chết không muốn thần phục!
Trong mắt Âm Dương Minh Hoàng hiện lên một tia tàn khốc, mở miệng nói.
- Ta cũng sắp hết kiên nhẫn rồi, thực sự muốn chém ba tên gia hỏa này thành một trăm lẻ tám cánh hoa!
Thanh Hoàng vung trường kiếm trong tay, trong lòng rất tức giận.
Tô Dật cũng có thể nhìn ra, Tử Tượng Hoàng và Long Tê Hoàng không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ hình, mình đầy thương tích, nhưng vẫn không chịu thần phục!
Mặt khác chính là Huyền Quy Hoàng đó, mai rùa vô cùng cứng rắn, đao kiếm bình thường khó làm nó tổn thương, đầu và chân co lại, quả thực rất an toàn, khiến cho người ta không làm gì được hắn.
- Ta lặp lại lần nữa, thần phục ta, có thể cho các ngươi lợi ích mà các ngươi không thể tưởng tượng được!
Tô Dật đi tới, trước sau đi ngang qua bên cạnh ba người Tử Tượng Hoàng, Long Tê Hoàng, Huyền Quy Hoàng, nhẹ nhàng nói.
- Phì!
Tử Tượng Hoàng từ trong hố thò đầu ra, lập tức nhổ một ngụm nước bọt, gằn giọng nói:
- Thằng nhãi nhân loại, muốn bổn hoàng thần phục, ngươi không soi gương mà nhìn xem mình là thứ gì!
- Không sai! Có gan thì giết chúng ta đi, chúng ta chết còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ ngươi tra tấn à?
Long Tê Hoàng cũng tiếp lời, hai mắt hung hăng lườm Tô Dật, có một loại khí khái thà chết chứ không cúi đầu.
Huyền Quy Hoàng ở bên kia cũng thò đầu ra, nhưng không lên tiếng, chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía Tô Dật cũng ẩn chứa vẻ bất thiện.
- Có gan thì giết chúng ta đi!
Tử Tượng Hoàng lại kêu lên.
Tô Dật nhướng mày, hắn xem như đã nhìn ra, tam đại Thú Hoàng này kiên cường thì kiên cường, nhưng đại thể cũng rất rõ ràng, mình sẽ không giết bọn họ, chỉ muốn thu phục mà thôi.
Tô Dật lập tức đã nghĩ thông, bọn họ sao lại không sợ chết, mà là biết căn bản sẽ không chết được, cho nên không hề sợ hãi!
- Tam đại Thú Hoàng, đích xác không tồi, rất có phong phạm mà hoàng giả nên có, có cốt khí!
Tô Dật bỗng dưng trầm ngâm một lát, nói với bốn người Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Phệ Linh Hoàng, Hoàng Kiện?
- Xem ra cường hành áp chế bọn họ là không được, một khi đã như vậy, vậy coi như thôi, dẫn họ ra.
- Chủ nhân không phải là muốn thả bọn họ chứ?
Đám người Thanh Hoàng khó hiểu, nghi hoặc hỏi.
Nhưng Tô Dật không nói thêm gì, mắt thấy ba người Tử Tượng Hoàng lại bị xách lên, liền dẫn theo đoàn người, trực tiếp ra khỏi không gian thần bí.
Ba người Tử Tượng Hoàng, Long Tê Hoàng, Huyền Quy Hoàng thấy vậy, trong lòng lập tức vui mừng, quay sang nhìn nhau, đều từ trên khuôn mặt của đối phương nhìn thấy vẻ kích động.
Nhìn bộ dạng của thiếu niên này, tựa hồ là thật sự muốn thả bọn họ!
Không thể không nói, thời gian trải qua trong không gian thần bí này đối với ba vị Thú Hoàng mà nói quả thực giống như ở trong luyện ngục, bọn họ chưa từng phải chịu khuất nhục như vậy.
Chỉ có điều cốt khí của Yêu tộc vẫn chống đỡ cho bọn họ không khuất phục.
Nhưng hiện tại thì tốt rồi, nếu thiếu niên này thật sự thả bọn họ đi, có thể lấy lại được tự do, ba vị Thú Hoàng khẳng định là có thể chạy được bao nhiêu xa thì cố mà chạy lấy bấy nhiêu xa.
Về phần báo thù...
Ba vị Thú Hoàng nghĩ đến đây liền lắc đầu, với trình độ cường hãn hiện tại của mấy người Âm Dương Minh Hoàng, Phệ Linh Hoàng, chuyện báo thù hay là thôi đi, cả đời này cũng không dám báo thù, chỉ có thể xa chạy cao bay, cách Bá Vương tông này thật xa để tránh lại bị bắt.
- Các ngươi trước tiên ở chờ ở đây, ta đi một chút.
Sau khi ra khỏi sơn động, Tô Dật rời khỏi hậu sơn, mà đám người Thanh Hoàng thì dẫn ba người Tử Tượng Hoàng lẳng lặng chờ tại chỗ, không ai biết Tô Dật muốn đi chuẩn bị cái gì.
Tô Dật đi hết hơn nữa ngày, hồi lâu sau, mọi người chỉ thấy Viêm Dực Ma Hổ bay tới, nói với đám người Thanh Hoàng?
- Chủ nhân phân phó, dưa bọn họ tới tiền sơn!
Mấy người Thanh Hoàng lập tức hành động, xách tam đại Thú Hoàng bước đi.
Mà khi bọn họ tới tiền sơn, cảnh tượng trước mắt trực tiếp khiến mấy người Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng mắt sáng rực.
Chỉ thấy một cái nồi sắt to được treo lên, phía dưới là một đống củi đang cháy rất to, nước bên trung cũng đang sôi sung sục.
Trên mặt đất ở bên cạnh đặt đầy chai lọ, bên trong không biết chứa cái gì, ngoài ra còn có đầy người vây xem, phải tới hơn trăm người.
- Đây là muốn làm?
Ba người Tử Tượng Hoàng, Long Tê Hoàng, Huyền Quy Hoàng đều không hiểu, nhìn thấy cảnh tượng này thì đều ngây người.
- Khà khà.
Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng lặng lẽ bật cười, cũng không nhiều lời, trực tiếp xách ba người tới trước mặt cái nồi to.
- Không ngờ gia nhập Bá Vương tông không lâu, chưa làm được gì quan trọng cho tông chủ thì đã bị phái đi đốn củi, thực sự không biết tông chủ muốn làm gì.
Lúc này đám người Nam Cung Ngưng Nguyệt, Ông Chính Quyền, Nguyên Nhất cũng ở đây, một vị võ giả trẻ tuổi Nguyên Chân cảnh sơ cấp lẩm bẩm nói.
Những người khác cũng đều khó hiểu, Tô Dật đột nhiên xuất hiện, bảo họ dựng một cái nồi to lên giá gỗ, có quỷ mới biết hắn muốn làm gì.