← Quay lại trang sách

Chương 1147

Không thể không nói, thu nhập của một tông môn tam lưu đích xác rất khả quan, nhiều tài nguyên như vậy, đủ để chi tiêu bình thường rất lâu.

Vốn dưới tay của Thất Tinh Kiếm tông, tổng cộng có ba tòa thành trì, tthu nhập trong đó rất xa xỉ.

Sau khi Thất Tinh Kiếm tông bị diệt, lập tức đoạt được nhiều tài nguyên như vậy, thực sự khiến người ta vui sướng.

Tô Dật thầm nghĩ, nếu bán tháo toàn bộ ba tòa thành trì này, vậy sẽ có giá trị bao nhiêu nguyên thạch.

- Tô tông chủ, những thu nhập này không tính là gì, lợi ích thực sự sau này còn khá hơn. Ba tòa thành trì cộng lại, hàng năm chắc đều có thể cung cấp nhiều tài nguyên như vậy.

Lưu trưởng lão cười.

Tô Dật gật đầu, hàng năm đều có thể cung cấp đại lượng tài nguyên, đây là tài phú cuồn cuộn không ngừng.

Cho nên mới nói, nếu muốn bán đi một tòa thành trì, chẳng khác nào đi lên tuyệt lộ.

Tô Dật hiện giờ có mỏ trong tay, nếu thực sự cần nguyên thạch, mấy tòa thành trì này cộng lại cũng không bằng một góc của tòa mỏ phong phú đó.

- Đa tạ Lưu trưởng lão.

Thu hồi túi không gian, tâm tình của Tô Dật rất tốt.

Hắn tính lúc nào lại đi đến hai tòa thành trì của Kim Đao tông đi một chuyến, chắc hẳn Lục Hợp tông cũng cướp đoạt được không ít lợi ích.

- Đúng rồi, Kiếm Tinh thành hiện tại này chẳng lẽ còn có thế lực khác cùng quản lý với Huyền Kiếm môn à?

Tô Dật đột nhiên mở miệng hỏi, mang theo vẻ tò mò.

Bởi vì những đệ tử trẻ tuổi tuần tra lúc trước ở đầu đường không phải là người của Huyền Kiếm môn, điều này cũng có chút kỳ quái.

Lưu trưởng lão cười khổ, nói:

- Tô tông chủ không biết đấy thôi, bản thân Huyền Kiếm môn ta còn có ba tòa thành trì cần quản lý, thêm ba tòa thành trì nữa liền cảm thấy có chút kiệt sức, cho nên hợp nhất mấy thế lực tứ ngũ lưu để hỗ trợ, phân cho bọn họ một số lợi ích. Nói đến cùng vẫn là nhân thủ không đủ, nếu phái ra quá nhiều, trong tông môn sẽ không còn người trấn thủ.

- Thì ra là thế.

Tô Dật đã hiểu.

- Những người trong Kiếm Tinh thành, vốn là người của Xích Hổ bang. Thực lực của Xích Hổ bang này cũng không tồi, bang chủ Trang Trường Nhận chính là tu vi Nguyên Hoàng cảnh nhất trọng, rất không tồi, hiện giờ đã đáp ứng nhậm chức trưởng lão trong Huyền Kiếm môn. Phó bang chủ Xích Hổ bang Ngũ Bình Lương là Nguyên Hư cảnh thất trọng, đảm nhiệm chức phó thành chủ của Kiếm Tinh thành này.

Lưu trưởng lão nói.

Tô Dật lại gật đầu, có Nguyên Hoàng cảnh và Nguyên Hư cảnh tọa trấn một thành, đây cũng là vô cùng coi trọng rồi.

Bấm tay tính thử, đại khái trong Huyền Kiếm môn, cũng không còn lại mấy cường giả như vậy.

- Ta lần này đến chính là để xem việc quản lý Kiếm Tinh thành thế nào. Lúc trước ở trên đường cũng dạo một vòng, tất cả cũng coi như là gọn gàng ngăn nắp.

Tô Dật cười bảo.

- Ha ha, Tô tông chủ yên tâm đi, Huyền Kiếm môn ta tạm thời trông nom hộ ba tòa thành trì, cũng lấy được lợi ích bên trong, tất nhiên sẽ không làm hỏng việc.

Lưu trưởng lão nói.

- Đúng rồi, không biết quý chưởng môn gần đây đang bận gì.

Tô Dật đột nhiên hỏi, kỳ thật trong lòng hắn nghĩ đến nhiều hơn không phải là Quý Thiên Phục, mà là Quý Hàm Nặc.

Chính hắn cũng không hiểu sao lại vậy, gần đây không ngờ thường xuyên nhớ tới cô nương đó, đúng là vô cùng kỳ quái.

Vừa nghe thấy Tô Dật hỏi việc này, thần sắc của Lưu trưởng lão lập tức nghiêm lại, hắn nhìn nhìn xung quanh, thấy trong ngoài đại điện đều không có người ngoài, liền nghiêm túc nói với Tô Dật:

- Ta đang chuẩn bị nói chuyện này với Tô tông chủ. Lúc trước chưởng môn đi tìm Tô tông chủ, trừ muốn đưa phần chia của Bá Vương tông ra, chính là muốn mời Bá Vương tông xuất thủ, liên hợp với Huyền Kiếm môn và Lục Hợp tông tiêu diệt Thanh Minh tông.

- Thanh Minh tông!

Vẻ mặt Tô Dật hơi nghiêm lại, kể ra thì Thanh Minh tông này cũng có một số ân oán nho nhỏ với mình.

Vừa hay ở khu vực một mảng thế lực tam lưu cũng chỉ có mấy cỗ, Thất Tinh Kiếm tông, Kim Đao tông đều đã bị diệt, Thiên Chu tông cách nơi này xa một chút cũng bị Bá Vương tông tận diệt, hiện giờ chỉ còn lại Thanh Minh tông là vướng chân vướng tay.

Tô Dật cũng biết một việc, Huyền Kiếm môn và Thanh Minh tông vốn là hận cũ chưa hết, lúc trước còn sai Hải Long bang bắt cóc Quý Hàm Nặc để đối phó Huyền Kiếm môn, có điều bị mình phá hỏng chuyện mà thôi.

- Thanh Minh tông gần đây không ngừng tập kích quấy rối đối với Huyền Kiếm môn ta, nếu không phải cần chưởng quản sáu tòa thành trì nên không rảnh tay, chưởng môn sớm đã dẫn người đánh một trận với bọn họ rồi! Cũng may có Lục Hợp tông hỗ trợ, Thanh Minh tông đó mới không tạo thành cản trở quá lớn đối với chúng ta!

Lưu trưởng lão nói.

Đột nhiên, hắn lại lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nói:

- Có điều gần đây lại vô cùng quỷ dị, Thanh Minh tông tự dưng lại từ bỏ quấy nhiễu chúng ta, trở nên vô cùng ngoan ngoãn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tô Dật cũng nhíu mày, lẩm bẩm nói:

- Chuyện khác thường tất có nguyên nhân, bọn họ không phải là đang có mưu đồ gì chứ?

Vấn đề này Tô Dật vào lúc này cũng không nghĩ ra, hắn không để ý nhiều, chỉ nói:

- Chờ khi ta gặp quý chưởng môn rồi sẽ thương nghị việc này với hắn. Một Thanh Minh tông nho nhỏ, nhảy nhót quá hăng, nên tiêu diệt.

Trong lúc nói chuyện, đó sát khí tỏa ra!

Lưu trưởng lão ở bên cạnh vẻ mặt run sợ, bị khí phách của thiếu niên chấn nhiếp!

Nếu là người bên ngoài nói những lời này, hắn có thể còn có thể cảm thấy khó bề tưởng tượng.

Cho dù là Quý chưởng môn và Lục Hợp tông Lâm tông chủ đồng thời lên tiếng, nói muốn tiêu diệt điệu Thanh Minh tông, cũng là một chuyện đáng để thương thảo.

Dù sao Thanh Minh tông này thực lực cũng không yếu, dưới tình huống khôngcó cường giả tuyệt đối áp chế, Huyền Kiếm môn, Lục Hợp tông liên thủ muốn tiêu diệt bọn họ, cũng tuyệt đối phải tróc một tầng da.

Mà đối với Bá Vương tông mà nói, chuyện này rất thoải mái, Thất Tinh Kiếm tông và Kim Đao tông chính là vết xe đổ.

Tô Dật và Lưu trưởng lão lại hàn huyên một hồi, sau một lúc hắn liền chắp tay nói:

- Lưu trưởng lão, nếu không có chuyện gì khác, ta xin cáo từ trước. Tất cả chuyện trong Kiếm Tinh thành này phiền ngài quan tâm.

- Là điều ta nên làm!

Lưu trưởng lão khách khí đáp lễ, sau đó liền tự mình đứng dậy đưa tiễn, cho đến lúc Tô Dật ra tới ngoài cửa lớn phủ thành chủ.

Mà tình cảnh nhìn thấy sau khi ra cửa, khiến cho Tô Dật và Lưu trưởng lão đều ngạc nhiên.

- Tô tông chủ, tiểu nhân có mắt như mù, va chạm với ngài, xin Tô tông chủ giáng tội!

Một dãy mười đạo thân ảnh quỳ gối ngoài cửa, xếp thành một hàng, ở giữa chính là đó Ngũ Thiên Bằng.

Những người này lúc này đều nơm nớp lo sợ, thân thể run rẩy không ngừng.

Bá Vương tông Tô Dật, hung danh hiển hách, Hỗn Loạn vực hiện giờ không ai không biết không ai không nghe, đó chính là người bá đạo ngay cả đệ tử kiệt xuất nhất của thế lực nhất lưu cũng dám đuổi giết, ở trước mặt tông chủ của thế lực nhị lưu cũng không sợ hãi.

Mà bọn họ lúc trước không ngờ đắc tội với một vị bá vương như vậy.

Ngũ Thiên Bằng suy nghĩ rất lâu, cảm thấy không thế trốn tránh sai phạm không thể lấp liếm của mình, thẳng thắn nhận sai có lẽ còn có thể vãn hồi một chút.

Bằng không, cho dù là Tô Dật không đối phó bọn họ, người của Huyền Kiếm môn sau này khẳng định cũng sẽ gây khó dễ.

- Sao lại thế này?

Tô Dật còn chưa lên tiếng, sắc mặt Lưu trưởng lão đã biến đổi trước, khí tức Nguyên Hoàng cảnh cả người đột nhiên tỏa ra, ngữ khí lạnh lẽo hỏi.

Ngũ Thiên Bằng này chính là con trai của Ngũ Bình Lương, phó thành chủ hiện giờ, thiên phú và thực lực cũng coi như không tồi, nhưng không ngờ người này lại đắc tội với Tô Dật, điều này khiến cho hắn nổi giận.

Có điều Tô Dật phất phất tay, ngăn Lưu trưởng lão lại, ý bảo hắn cứ bình tĩnh.

- Ta không trách các ngươi, đều đứng lên đi!

Tô Dật nhìn thấy sư tử bằng đá và hành lang bị đánh nát, nói với những người đang quỳ gối này.

Đám người Ngũ Thiên Bằng một lúc vẫn không có động tĩnh, nghe lời nói bình thản của Tô Dật, bọn họ bất giác cảm thấy càng kinh sợ hơn.

- Tô tông chủ bảo các ngươi đứng lên, điếc hết rồi à?

Lưu trưởng lão lập tức quát lạnh.

- Cám... cám ơn Tô tông chủ!

Ngũ Thiên Bằng cả người run rẩy, lảo đảo đứng lên, hai chân vẫn không ngừng run.

- Chuyện nhỏ mà thôi, nếu đã là người một nhà, vậy không cần tính toán.

Tô Dật cười nói với Lưu trưởng lão, sau đó lại nhìn về phía đoàn người Ngũ Thiên Bằng:

- Quy tắc của Hỗn Loạn vực là cường giả vi tôn, đạo lý này không sai, ta cũng rất đồng ý. Nhưng chúng ta quản lý một thành, mục đích là muốn kiếm được nhiều lợi ích hơn. Mà những lợi ích này sẽ tới từ những tán tu và người của thế lực nhỏ lui tới trong thành. Nói một cách khác, nhân khí trong thành càng thịnh vượng, lợi ích chúng ta có được sẽ càng nhiều hơn. Cho nên sau này khi tuần tra, không cần phải làm quá đáng, như vậy sẽ chỉ khiến rất nhiều người không dám vào thành. Như vậy, tổn thất lớn nhất vẫn là bản thân chúng ta.

Không chỉ là Ngũ Thiên Bằng, ngay cả một đám chúng đệ tử của Huyền Kiếm môn và Lưu trưởng lão sau khi nghe thấy lời nói của Tô Dật, đều lâm vào trầm tư.

Bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy lời này vô cùng có lý.

- Lưu trưởng lão, ta cáo từ trước.

Tô Dật không nán lại lâu, chắp tay rồi dẫn theo Tô Tiểu Soái trực tiếp rời khỏi.

Có kinh lịch của đời trước, Tô Dật tất nhiên biết một đạo lý, càng có thể tụ tập nhiều nhân khí, lại càng có thể kiếm tiền.

Hắn thích quy tắc của Hỗn Loạn vực, loạn, đầy sát phạt và tranh đấu, tất cả đều dựa vào thực lực để nói chuyện, thích hợp cho Bá Vương tông quật khởi.

Có điều xét đến cùng, khi kinh doanh thành trì, vẫn cần một số quy tắc ổn định, dù sao cũng chính là kiếm tiền ở đây.

Làm như Ngũ Thiên Bằng, trực tiếp vu oan cho mình, đổi lại là võ giả bình thường ăn phải quả đắng như vậy, sau này chắc không dám đến Kiếm Tinh thành nữa.

Tô Dật lười chẳng muốn tính toán với đám người Ngũ Thiên Bằng, dù sao đối phương hiện giờ cũng là người của Huyền Kiếm môn.

- Vị Tô tông chủ này đúng là khác với người bình thường!

Nhìn Tô Dật rời khỏi, Lưu trưởng lão đứng lặng tại chỗ một lúc, cuối cùng miệng lẩm bẩm.

Hắn dã nghe nói rất nhiều truyền thuyết về Tô Dật, nhưng hôm nay chính là lần đầu tiên giao tiếp, chỉ cảm thấy thiếu niên này rất bất phàm, làm việc có quy tắc khác thường của mình.

Hỗn Loạn vực là người biết thích nghi thì sống, thực lực vi tôn, hắn dùng thực lực và thiên phú cường, nghiền ép tất cả người cùng thế hệ, xưng hùng trong những nhân kiệt.

Mà trên đạo kinh doanh, một phen lý luận vừa rồi của Tô Dật lại vô cùng mới mẻ độc đáo, đáng để cân nhắc một phen.

- Xem ra sau này quy củ của chúng ta phải thay đổi một chút rồi, quản lý tốt một tòa thành trì, không phải đơn giản chỉ là chỉ lo kinh doanh sản nghiệp, thu thuế phí.

Lưu trưởng lão sau khi trầm ngâm một thoáng, xoay người trở về phủ thành chủ.

Đám đệ tử Huyền Kiếm môn và Xích Hổ bang cũng đều giản tán.

Đám người Ngũ Thiên Bằng thì đứng lặng ở ngoài cửa rất lâu, mới ai nấy thở hắt ra một hơi, sau đó cũng bỏ đi.