← Quay lại trang sách

Chương 1150

Theo Tô Dật rút đao xuất thủ, cường giả hai bên cũng lập tức bạo phát đại chiến!

Lần này Ngọc Đỉnh tông đến không ít người, tổng cộng có sáu vị, cộng với hai người Thiên Chu tông La Kính và Kim Chu, chính là tám vị cường giả Nguyên Hoàng cảnh.

Đồng thời trong tám người này có một nửa đều chính là từ Nguyên Hoàng cảnh ngũ trọng trở lên, hai người Chu trưởng lão và Kim trường lão là tu vi Nguyên Hoàng cảnh bát trọng!

- Bá Vương tông nho nhỏ cũng dám gõ nhịp với Ngọc Đỉnh tông ta, quả thực là chán sống rồi!

Sắc mặt Chu trưởng lão sớm đã thay đổi, thân hình hắn đột nhiên lao thẳng về phía Tô Dật, muốn bắt giữ thiếu niên đó trước!

- Lão tặc đi tìm chết đi!

Một cỗ quang mang màu xanh trực tiếp cản ở trước mặt Tô Dật, trong thanh quang vô lượng, hư ảnh của một con rắn hung mãnh càn quét, quật tới đỉnh đầu Chu trưởng lão.

Tu vi Yêu Hoàng cảnh bát trọng tức thì bùng nổ, yêu khí cuồn cuộn, trùng kích bát phương, đuôi rắn của hư ảnh mang theo khí thế xé trời rạch đất mà động, có ý thế đào núi lấp biển.

Tình cảnh này khiến cho hai mắt Chu trưởng lão đột nhiên co rút lại, trong lòng hắn bỗng dưng có chút run rẩy.

- Yêu Hoàng cảnh bát trọng... Sao có thể như vậy được...

Chu trưởng lão không thể tin được, dựa theo một số tình báo trước kia cho thấy, trong Bá Vương tông này đích xác tồn tại mấy Thú Hoàng, nhưng tu vi mạnh nhất cũng chỉ ở khoảng Yêu Hoàng cảnh ngũ trọng.

Ai có thể ngờ được, một Thú Hoàng ở nơi này không ngờ là Yêu Hoàng cảnh bát trọng, quả thật quá đáng sợ!

Bản thân Chu trưởng lão chính là Nguyên Hoàng cảnh bát trọng, nhưng giao thủ với Yêu Hoàng cảnh bát trọng, đó tuyệt đối chỉ có nước bị chà đạp.

Không kịp nghĩ nhiều, Chu trưởng lão vội vàng dừng thế lao tới, trong cơ thể nguyên khí tuôn ra, nhanh chóng hội tụ trên song chưởng, sau đó hai tay đồng thời áp dụng thức đón đỡ, nghênh đón đuôi rắn hư ảnh của Thanh Hoàng!

- Bùm!

Hai người va chạm, một tiếng nổ vang lên, cùng với một tiếng rên phát ra từ trong yết hầu của Chu trưởng lão, thân thể hắn giống như một mũi tên rời cung bắn ra, kéo theo một đường cong thẳng tắp, đập xuống mặt đất!

- Ầm...

Một tiếng nổ mạnh, núi đá tung tóe, khói bụi nổi lên khắp nơi, sơn mạch phía dưới bị Chu trưởng lão trực tiếp đập ra một cái hố to sâu một hai trượng.

- Thanh Hoàng hiện tại thực lực mạnh quá!

Tô Dật đã lui ra sau, tiếp tục tiếp tục xuất thủ, mà ánh mắt sáng quắc nhìn chiến đấu đã nổ ra trong sân.

Sau khi Thanh Hoàng đột phá đến Yêu Hoàng cảnh bát trọng, đây vẫn là lần đầu tiên đối địch với người ta, trực tiếp liền nghiền ép một vị cường giả Nguyên Hoàng cảnh bát trọng.

- Ngọc Đỉnh tông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!

Sau một thoáng, trong hố sâu có tiếng gầm giận dữ truyền ra, sau đó liền nhìn thấy Chu trưởng lão quần áo tả tơi bay, lảo đảo chật vật.

Vẻ mặt hắn rất giận dữ, cho tới bây giờ vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi, người của Bá Vương tông này thật sự dám ra tay với họ.

- Đến lúc này vẫn còn nói ẩu nói tả, thực sự cho rằng Ngọc Đỉnh tông có thể bảo vệ được ngươi sao.

Thanh Hoàng cười lạnh, giống như đã sớm tính toán trước, trong nháy mắt Chu trưởng lão từ trong hố bay ra, thân hình hắn lại lướt đi, hung hăng đánh hạ xuống một chưởng, thanh quang vô biên bắn ra, trực tiếp hạ xuống đỉnh đầu Chu trưởng lão!

- Phập...

Tiếng hộc máu vang lên, Chu trưởng lão bị một chưởng này đánh cho bay lại vào trong hố, cả sơn mạch lại rung chuyển!

Cái hố đó lần này không biết lại trầm xuống bao nhiêu!

- Mạnh quá!

Nhìn thấy một màn này, mí mắt Tô Dật giật giật, cảm thấy khiếp sợ trước thực lực của Thanh Hoàng, đây là tư thái nghiền ép tuyệt đối, không cho Chu trưởng lão có bất kỳ phản kháng gì.

Trên thực tế, không chỉ là Thanh Hoàng có tư thái cuồng bá mãnh liệt như vậy vậy, hai người Âm Minhvà Dương Minh ở bên kia cũng cường hãn tuyệt luân, khiến Tô Dật ánh mắt run rẩy!

Lúc này, Âm Minh một thân áo đen nhẹ nhàng uống hông, đang chiến với Kim trường lão Nguyên Hoàng cảnh bát trọng.

Trên người nàng ta yêu khí cuồn cuộn, sương đen tràn ngập, huyễn hóa ra một thanh trường kiếm màu đen sắc bén tuyệt luân, đâm dọc chém ngang trong hư không, sau mấy lần giao thủ, ngực Kim trường lão đã bị đâm ra mấy vết thương sâu tới cả xương, khiến hắn bị thương không nhẹ.

Bên Dương Minh thì đồng thời ngăn cản hai người La Kính và Kim Chu, lấy một địch hai, cũng chiếm ưu thế nghiền ép tuyệt đối.

Dưới sự áp chế của hai người này, ba cường giả Nguyên Hoàng cảnh, ngay cả chạy trốn cũng không thể làm được!

- Giết!

Bên kia, Phệ Linh Hoàng một mình cản bốn vị cường giả còn lại của Ngọc Đỉnh tông.

Tu vi của bốn người này đều ở Nguyên Hoàng cảnh ngũ trọng trở xuống, cũng không tính là mạnh, với sức của một mình hắn, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn muốn đánh chết toàn bộ là không dễ dàng, nhưng muốn chặn đứng bọn họ, không cho bốn người đào tẩu thì vẫn rất dễ dàng.

Trên thực tế, trong lòng kinh sợ nhất chính là hai người La Kính và Kim Chu, bọn họ bất kể là như thế nào cũng không ngờ, lần trước tới đây giao thủ với Bá Vương tông, mấy Thú Hoàng này đều mới là Yêu Hoàng cảnh ngũ trọng mà thôi.

Vừa qua không bao lâu, không ngờ xuất hiện ba Thú Hoàng bát trọng, Phệ Linh Hoàng đó cũng có tu vi Yêu Hoàng cảnh lục trọng đỉnh phong!

Thuế biến như vậy quá đáng sợ, vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ!

- Lão đại, ta đi trước một chút!

Trên đầu vai Tô Dật, Tô Tiểu Soái ánh mắt lấp lánh nhìn một lát, đột nhiên mở miệng nói.

- Ừ, ngươi đi giúp bọn họ, kết thúc sớm một chút đi!

Tô Dật gật đầu nói, sau đó Tô Tiểu Soái chính là trực tiếp bay đi, nhưng phương hướng lại khiến Tô Dật trực tiếp trợn trừng mắt.

Hắn không tới chỗ Phệ Linh Hoàng, giúp hắn giải quyết bốn người của Ngọc Đỉnh tông, mà là cắm đầu bay vào trong sơn mạch ở xa xa.

Trong ánh mắt sững sờ của Tô Dật, chỉ chốc lát sau, chính là nhìn thấy Tô Tiểu Soái hai móng tóm một con chim to bay về, chính là tọa kỵ của đám người Ngọc Đỉnh tông lúc trước.

- Khà khà, lão đại, ta đi giúp Phệ Linh Hoàng, đợi lát nữa phải nướng thịt cho ta ăn đó.

Tô Tiểu Soái cầm lấy chim to đã không dám cử động, ném tới trước người Tô Dật, sau đó trực tiếp bay vào trong chiến trường.

Tô Dật đối với điều này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

Theo sự gia nhập của Tô Tiểu Soái, năm vị Hoàng cấp của Bá Vương tông đối trận với tám người phía Ngọc Đỉnh tông, căn bản không có bất kỳ áp lực gì.

Thanh Hoàng canh giữ ở ở ngoài hố, từng đạo quang mang màu xanh đánh ra, áp chế Chu trưởng lão, cho tới lúc trong hố sâu không còn bất kỳ động tĩnh nào truyền ra.

- Lão già kia cuối cùng cũng ngoan ngoãn rồi.

Thanh Hoàng chui vào trong hố, xách một thân ảnh đã ngã gục ra.

Lúc này Chu trưởng lão nhìn qua đã hấp hối, cả người đều là vết máu, quần áo nát bươm, vẻ mặt uể oải, không còn một bộ dạng cao ngạo mãnh liệt lúc trước.

- Quỳ xuống!

Cơ hồ là đồng thời, Dương Minh trực tiếp bắt hai người La Kính và Kim Chu, ném tới trước mặt Tô Dật.

Hắn cũng biết, Long Tê Hoàng trúng độc của Kim Chu này, cho nên phải lưu lại tính mạng của hai người này.

- Chủ nhân, làm sao lão già này thế nào?

Âm Minh cũng xách Kim trường lão thương tích đầy mình, dừng ở trước mặt Tô Dật, hỏi.

- Đương nhiên là trực tiếp giết đi!

Tô Dật chưa lên tiếng, thanh âm của Tô Tiểu Soái đã truyền đến.

Bốn vị Nguyên Hoàng cảnh của Ngọc Đỉnh tông Còn lại đã nằm trong tay hắn và Phệ Linh Hoàng, hoàn toàn không còn bất kỳ sức phản kháng nào, bốn người trong nháy mắt bị đánh cho trọng thương.

Tô Dật vỗ vỗ hai cánh, một cỗ lực lượng khủng bố ùa ra, chuẩn bị đánh chết bốn người này!

- Ngươi không thể giết chúng ta...

Tám người bọn Chu trưởng lão, Kim trường lão, La Kính, Kim Chu lúc này đều mất hết tinh thần, bọn họ cho tới bây giờ mới hiểu được, Bá Vương tông này thật là hung hãn, hoàn toàn không để bất kỳ thế lực nào vào mắt.

Bọn họ giờ mới thực sự tin rằng, Tô Dật tiểu tử này dám giết bọn họ!

- Đợi đã!

Mắt thấy Tô Tiểu Soái sắp động thủ, Tô Dật ngăn hắn lại đúng lúc, mà thanh âm này lọt vào trong tai đám người Chu trưởng lão, lại giống như thiên âm vậy.

- Giữ những người này lại làm gì?

Tô Tiểu Soái khó hiểu hỏi, nhưng động tác trong tay vẫn ngừng lại.

- Cứ giữ mạng họ lại đã, không chừng có thể mang tới công dụng gì, sáu người này dù sao cũng có thân phận cường giả của Ngọc Đỉnh tông!

Đột nhiên đột nhiên thay đổi chủ ý, cũng không định giết mấy người này nữa, hắn mở miệng nói:

- Phong ấn toàn bộ tu vi, trước tiên ném vào mỏ để khai thác nguyên thạch đi!

- Vâng, chủ nhân!

Mấy người Thanh Hoàng gật đầu, sau đó tuyệt không trì hoãn, trực tiếp đánh từng đạo cấm chế lên người đám người Chu trưởng lão, Kim trường lão.

Sau đó, bọn họ giống xách con gà con, mang tám người của Ngọc Đỉnh tông vào trong mỏ.

Mà hai người La Kính và Kim Chu thì vẫn bị Dương Minh đặt trước mặt Tô Dật, không có sức phản kháng.

- Tông chủ Thiên Chu tông phải không?

Tô Dật nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hai người.

- Đại... Đại nhân, là La mỗ sai rồi, không nên.

La Kính kinh hoàng, hắn tới giờ mới thực sự kiến thức được một mặt hung hãn của Tô Dật, không khỏi lập tức run giọng mở miệng, muốn cầu xin tha thứ.

Nhưng mà hắn chỉ nói được một nửa, liền im bặt!

Chỉ thấy bàn tay Tô Dật bỗng dưng chém ra, mang theo khí tức mãnh liệt vô biên, hỏa quang bắn ra, giống như thiết chưởng được nung đỏ, trực tiếp đánh lên đầu La Kính!

Bùm một tiếng, đầu của cường giả Nguyên Hoàng cảnh thất trọng trực tiếp nổ tung, hóa thành một đoàn huyết vụ!

Tô Dật phất ống tay áo, xua đi những huyết vụ này!

- La Kính!

Kim Chu ở bên cạnh thấy một màn này, lập tức kinh hô, cả người ngây đơ.

Trên mặt hắn hiện lên vẻ bi thống vô tận, ngân ngấn nước mắt.

Một cường giả Yêu Hoàng cảnh ngũ cảnh, không ngờ lại khóc như vậy, thực sự khiến Tô Dật bất ngờ.

- Có một số việc nếu đã làm, vậy thì phải trả một cái giá cực đắt!

Thản nhiên thản nhiên nói, nếu La Kính này không đi tìm Ngọc Đỉnh tông đến đối phó Bá Vương tông, hắn còn có thể cân nhắc thu phục đối phương, sát nhập Thiên Chu tông vào Bá Vương tông.

Nhưng hiện tại, Tô Dật chỉ muốn giết hắn!

- Về phần ngươi!

Tô Dật ánh mắt lấp lánh, nhìn về phía Kim Chu, lạnh lùng nói:

- Nể tình ngươi là Yêu tộc, ta cho ngươi một cơ hội để sống sót! Giao ra giải dược của Thiên Sát chi độc, sau đó thần phục ta, ta sẽ tha cho ngươi không chết.

Hắn nhìn chằm chằm Kim Chu, đợi hắn trả lời.

- Nhân loại, muốn ta thần phục à, ngươi đừng có hòng.

Kim Chu oán hận nghiến chặt răng, trên mặt khó nén vẻ bi thống, cái chết của La Kính khiến hắn cực kỳ đau lòng.

Năm đó khi Kim Chu còn rất yếu nhỏ yếu, trọng thương được La Kính cứu, khôi phục dưới sự dốc lòng chăm sóc của đối phương, những năm này cùng nhau trưởng thành, mới có Thiên Chu tông hiện giờ.