Chương 1156
Trong quá trình này, Viêm Dực Ma Hổ sớm đã đào tẩu, hắn đương nhiên biết nên làm như thế nào, tất nhiên là chạy về gọi viện binh.
Có điều phụ nhân này lại không hề để ý gì về điều này, sau khi bắt được Tô Dật cũng không truy kích Viêm Dực Ma Hổ.
- Tây Vô Tình Tiền bối và Tây Vô Tình đó chẳng lẽ là có ân oán gì sao?
Tô Dật nhìn vẻ mặt đầy sát khí, trong mắt tràn ngập oán hận của phụ nhân, không khỏi rất tò mò, không biết đại ca Tây Vô Tình và người này có ân oán gì.
- Lão hỗn đản đó trốn tránh hai mươi năm, cuối cùng vẫn lộ ra tung tích! Lão nương qua bao trắc trở, tới Trung Châu tìm kiếm, không ngờ hắn lại chạy đến Hỗn Loạn vực! Lần này, hoặc là hắn chết ở trong tay ta, hoặc là...
Ánh mắt của phụ nhân đầy oán hận, nghiến răng nghiến lợi, trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra oán niệm vô biên.
Chỉ là lời nói của nàng ta đột nhiên khựng lại, lập tức hai mắt hung tợn nhìn về phía Tô Dật, đồng thời một cỗ khí cơ hung hãn mãnh liệt ùa ra:
- Tiểu hỗn đản ngươi, còn dám lừa ta nữa, ta sẽ trực tiếp giết!!
Hai mắt phụ nhân híp lại, hàn quang bắn ra, nhìn Tô Dật nói.
Tô Dật trong lòng run rẩy, vội vàng ngậm miệng lại, không dám nhiều lời nữa.
Có điều hắn cũng vô cùng tinh tường phát hiện, cừu hận giữa đại ca và phụ nhân này chỉ sợ so với tưởng tượng của mình còn thâm hậu hơn, nếu không cũng không đến mức mình chỉ nói có mấy câu mà đối phương lại sắp nói xong rồi mới phản ứng như vậy.
Hắn lúc trước khi ở Man Yêu sâm lâm đã từng nghe nói qua, đại ca Tây Vô Tình năm đó thanh danh vang xa, nhưng vào hai mươi năm trước đột nhiên biến mất, không ai biết hắn đi đâu.
Có người đoán có lẽ là để tránh né sự đuổi giết của Thiên Long tông, cũng có người cảm thấy hắn muốn tìm một chỗ để chuyên tâm tu luyện, nhằm có thể tìm Thiên Long tông trả thù về sau.
Hai mươi nămđã trôi qua, mà Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình đột nhiên lại lọt vào chú ý của thế nhân, đầu tiên là là ở Trung Châu Thánh Võ đại hội, kết bái với mấy thiếu niên.
Rồi Mấy tháng sau, lại đại chiến với cường giả nửa bước Nguyên Tông cảnh ở ngoài Hỗn Loạn vực, uy danh vang dội, lại khiến thế nhân rung động.
- Trắc trở ngàn vạn dặm, còn tiến đến Trung Châu, lúc này lại chạy đến Hỗn Loạn vực, đầy là cừu hận lớn cỡ nào!
Tô Dật nói thầm trong lòng, chỉ cảm thấy món nợ cũ năm xưa này chắc sẽ gây ra động tĩnh lớn.
Hắn dứt khoát không dám nói tiếp nữa, vạn nhất nếu tiết lộ thân phận của mình, bị phụ nhân này biết mình chính là huynh đệ kết bái của Tây Vô Tình, vậy liệu có giết mình luôn không?
Nghĩ đến đây, Tô Dật đoán thực lực của phụ nhân này chắc rất mạnh, nếu không dưới tình huống đã biết rõ đại ca Tây Vô Tình có thể lực chiến nửa bước Nguyên Tông cảnh, sao còn dám tìm tới cửa như vậy.
- Tiền bối, ta dẫn ngươi đi tìm Bá Vương tông, đến lúc đó ngươi nhất định phải thả cho ta một con đường sống.
Tô Dật giả bộ sợ hãi, vẻ mặt đau khổ nói với phụ nhân.
- Dẫn đường, nếu ngươi dám giở trò gì, ta sẽ không ngại trực tiếp đưa ngươi xuống địa ngục! Chết ở trong tay Vô Thường tiên tử, coi như là ngươi có phúc tu luyện từ kiếp trước!
Phụ nhân trầm giọng nói.
Tô Dật câm như hến, không dám dong dài thêm nửa câu.
Đùa gì thế, chết ở trong tay ngươi còn là có phúc tu luyện từ kiếp trước, phúc này ai cần thì cần, chứ Tô Dật hắn vẫn muốn làm rùa sống ngàn năm vạn năm, sống càng lâu thì càng tốt.
Tô Dật chỉ một phương hướng một thứ đại khái, sau đó thân thể liền bị phụ nhân xách lên, đi rất nhanh.
Hắn không rên một tiếng, nhưng trong lòng lại không ngừng lẩm bẩm.
Danh hiệu Vô Thường tiên tử này nghe thì cũng có vài phần tiên khí, nhưng nếu cẩn thận cân nhắc, lại khiến người ta sinh ra cảm giác lạnh toát.
Có điều Tô Dật lờ mờ cảm thấy một số chỗ kỳ quái, danh hào của đại ca Tây Vô Tình là Tuyệt Mệnh Diêm La, phụ nhân này lại tên là Vô Thường tiên tử, giữa Diêm La và Vô Thường, sao còn gây ra cừu hận?
- Vù vù.
Tốc độ của Vô Thường tiên tử cực nhanh, so với Viêm Dực Ma Hổ còn nhanh hơn rất nhiều, không hổ là cường giả Nguyên Hoàng cảnh cao cấp, Tô Dật đánh giá, phụ nhân này trên tu vi đơn thuần thì thậm chí còn mạnh hơn cả đại ca Tây Vô Tình.
Hai người tốn không đến hai canh giờ, đã đi qua được một phần tư đường.
Cứ thế này, thêm năm sáu canh giờ nữa là có thể trở lại mỏ của Bá Vương tông.
Tô Dật hiện tại tuyệt không sợ, chỉ cần mình tạm thời không có nguy hiểm tới tính mạng là tốt rồi, một khi đến mỏ, đại ca Tây Vô Tình, Thanh Hoàng, Dương Minh, Âm Minh, bốn người này xuất thủ, cho dù là Nguyên Tông cảnh nhất trọng chân chính bọn họ chắc có thể đấu một trận, huống chi là phụ nhân này.
Hai bóng người lướt qua trong không trung, tốc độ cực nhanh.
Mà khi bọn họ đi qua một khe núi, phía dưới có một số thân ảnh ngẩng đầu lên, thấy được thân ảnh của hai người.
Nếu Tô Dật chú ý thấy, vậy nhất định sẽ nhận ra những thân ảnh này, chính là người của Huyền Kiếm môn.
Trong đó cầm đầu không phải Quý Thiên Phục, mà là một lão giả, có điều hai người Quý Hàm Nặc và Du Văn Huyền cũng đều ở trong đó.
- Ồ, kia không phải là Tô Dật sao?
Du Văn Huyền tinh mắt, lập tức liền nhận ra Tô Dật.
- Là hắn!
Quý Hàm Nặc cũng, nàng ta không thể nhận sai Tô Dật được.
- Nhưng phụ nhân bên cạnh hắn là ai, dường như không phải người của Bá Vương tông?
Lão giả của Huyền Kiếm môn vô cùng nghi hoặc, hắn cũng là tu vi Nguyên Hoàng cảnh, lúc trước sau khi Bá Vương tông tiêu diệt Kim Đao tông, hắn đã gặp Tô Dật và những cường giả của Bá Vương tông, trong đó không có phụ nhân này.
- Đích xác chưa nghe nói tới người này.
Quý Hàm Nặc nhíu mày, nhẹ giọng nói.
- Nếu ta nhìn không nhầm, Tô Dật là bị người ta cưỡng ép.
Là cường giả Nguyên Hoàng cảnh, thị lực của hắn rất mạnh, thấy rõ rất nhiều chi tiết mà người khác không thể nhìn thấy.
- Cưỡng ép.
Quý Hàm Nặc nghe vậy lập tức liền quýnh lên, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
- Các ngươi ở đây chờ, ta đi xem tình huống!
Lão giả dặn dò đám người Du Văn Huyền một tiếng, sau đó liền chuẩn bị bay lên, nhưng tay áo hắn lại bị Quý Hàm Nặc túm lại.
- Niên trưởng lão, ta cũng muốn đi xem, ngươi dẫn ta đi cùng.
Quý Hàm Nặc vội vàng, ngữ khí đầy vẻ cấp bách.
Lão giả được gọi là Niên trưởng lão trong nháy mắt giống như hiểu ra gì đó, hắn nhìn ánh mắt giống như là đang năn nỉ của Quý Hàm Nặc, trầm ngâm một thoáng, cũng không dám trì hoãn nữa, gật đầu nói:
- Được rồi!
Sau đó, Quý Hàm Nặc được Niên trưởng lão dẫn theo bay lên cao, đuổi theo Tô Dật và phụ nhân vừa rồi.
Niên trưởng lão có tu vi Nguyên Hoàng cảnh ngũ trọng, toàn lực đuổi theo, rất nhanh liền kéo gần được khoảng cách hai bên hai bên.
Tốc độ của Vô Thường tiên tử cực nhanh, nhưng cũng không toàn lực mà đi, sau một thoáng, nàng ta liền cảm thấy phía sau có động tĩnh, nhìn thấy có người đuổi theo, không khỏi nhíu mày, có sát khí tỏa ra, tốc độ tự nhiên cũng chậm đi nhiều.
- Tô Dật! Tô Dật!
Tiếng gọi từ phía sau truyền đến, cũng lọt vào trong tai Tô Dật.
Hắn quay lại nhìn, liền thấy Quý Hàm Nặc và một vị cường giả của Huyền Kiếm môn đang đuổi tới.
Niên trưởng lão mang theo Quý Hàm Nặc, lập tức cản đường đi của hai người bọn Tô Dật.
Mà thấy một màn này, mắt đẹp của Vô Thường tiên tử liền trở nên lạnh như băng.
- Ta nhớ tông chủ Bá Vương tông cũng tên là Tô Dật, là một thiếu niên, thì ra chính là ngươi!
Vô Thường tiên tử đảo mắt nhìn về phía Tô Dật, trầm giọng nói:
- Không ngờ lại khéo như vậy, ngươi chính là huynh đệ kết bái của lão hỗn đản đó.
Hàn mang trong mắt nàng ta bắn ra, khiến cho hai mắt Tô Dật đau nhói.
Dưới tình huống không thể vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công, lực lượng của Vô Thường tiên tử khiến hắn khó có thể thừa nhận.
- Tiền bối, ta.
Tô Dật chua chát vô cùng, không lâu trước hắn còn đang suy nghĩ, nhất định phải giữ kín thân phận của mình, nếu không phụ nhân này không khéo sẽ giết mình trước mất.
Không ngờ chưa qua được bao lâu liền đụng phải Quý Hàm Nặc và người của Huyền Kiếm môn.
Tô Dật thật sự là khóc không ra nước mắt, đúng là sợ cái gì gì thì cái đó đến, lần này chắc tiêu rồi.
Có điều có một điểm rất rõ ràng, trưởng lão của Huyền Kiếm môn và Quý Hàm Nặc tới đây, khẳng định là muốn cứu mình.
Quả nhiên, sau khi cản hai người bọn họ lại, Niên trưởng lão đó liền trực tiếp trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai, mau thả thiếu niên này ra.
Vẻ mặt Niên trưởng lão rất ngưng trọng, hắn lờ mờ có thể cảm thấy, phụ nhân đối diện vô cùng cường đại, mình có lẽ không phải là đối thủ của nàng ta.
Nhưng với quan hệ của Huyền Kiếm môn và Bá Vương tông, hắn không thể nào coi như không thấy được, phải xen vào chuyện này.
- Một Nguyên Hoàng cảnh ngũ trọng nho nhỏ, cũng dám khoa tay múa chân với ta à?
Trên dung nhan tuyệt mỹ của Vô Thường tiên tử, bắt đầu nổi lên sát khí, tỏa về phía Niên trưởng lão và Quý Hàm Nặc.
- Ngươi rốt cuộc là ai, mau thả Tô Dật ra, bằng không Bá Vương tông và Huyền Kiếm môn sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Quý Hàm Nặc sầm mặt, trực tiếp quát Vô Thường tiên tử, khí thế và dáng điệu của đại tiểu thư của Huyền Kiếm môn không giả chút nào.
Chỉ có điều, vẻ lo lắng ở sâu trong mắt nàng ta lại khó có thể che giấu được, toàn bộ đều bị Vô Thường tiên tử phát hiện.
- Ha ha...
Chỉ nghe Vô Thường tiên tử cười khẽ một tiếng, nhìn Quý Hàm Nặc, không ngờ bắt đầu có chút lời nói thấm thía nói:
- Tiểu cô nương, ta thấy ngươi chắc là thích tiểu tử này rồi. Nghe ta khuyên một câu, nam nhân trên đời này không có một kẻ nào tốt cả, toàn bộ đều đáng thiên đao vạn quả. Ngươi hay là sớm hồi tâm chuyển ý đi, để tránh bản thân lại vạn kiếp bất phục.
Tô Dật và Niên trưởng lão nghe thấy vậy, sắc mặt đều trở nên xanh mét.
Ngươi rốt cuộc là bị nam nhân nào khiến cho tổn thương tới vậy, không ngờ mắng nam nhân của cả thế giới?
Có điều những lời này lại ngàn vạn lần không dám nói ra khỏi miệng.
- Chuyện này không nhọc các hạ quan tâm, ngươi mau mau thả người, nếu không hôm nay dù không cản được ngươi, ngày khác Huyền Kiếm môn ta tất sẽ toàn lực đuổi giết ngươi.
Trên người Quý Hàm Nặc bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ ý nhị hung hãn, cho dù tu vi kém xa Vô Thường tiên tử, nhưng nàng ta vẫn không hề sợ hãi.
Tô Dật nghe vậy không khỏi cảm động, Quý Hàm Nặc đã không phải lần đầu tiên giúp mình, lần này nhìn thấy mình bị phụ nhân này bắt, không ngờ trực tiếp dám gõ nhịp với đối phương.
Nhưng mà khí thế này của nàng ta hoàn toàn không áp chế được Vô Thường tiên tử, chỉ nghe phụ nhân nói tiếp:
- Huyền Kiếm môn à, chưa nghe nói tới bao giờ! Vô Thường tiên tử ta ngay cả người của Thiên Long tông cũng không sợ, chẳng lẽ lại bị một thế lực nho nhỏ của Hỗn Loạn vực ngươi dọa chắc?
Trên mặt nàng ta phủ đầy sương lạnh, lạnh lùng đáp lại Quý Hàm Nặc.
- Vô Thường tiên tử!
Mà vừa nghe thấy danh hào này, Niên trưởng lão đột nhiên cả kinh!