← Quay lại trang sách

Chương 1165

Vị hộ pháp Nguyên Hư cảnh của Thanh Minh tông này trong nháy mắt trở nên đờ đẫn, trên người li long đó uy áp cuồn cuộn, giống như xuyên thấu sông dài thời gian, từ thái cổ đi tới đương thời, cực có sức áp bức!

Loáng thoáng, hắn thậm chí có thể cảm thấy khí tức từ trong miệng mũi của li long phun ra mang theo hàn băng khí cực độ, muốn đóng băng thân thể hắn!

Thời gian giống như ngưng kết vào khoảnh khắc này, chỉ thấy Quý Hàm Nặc đứng ở phía sau li long, khóe miệng dính máu khẽ động, nhẹ nhàng phun ra một chữ:

- Đi!

- Gừ.

Thân hình của Li long khổng lồ lập tức lao ra, cái miệng khổng lồ há to, răng nanh dày đặc, khí cuồng mãnh mênh mông cuồn cuộn, lập tức nuốt lấy thân hình của hộ pháp Nguyên Hư cảnh ở đối diện!

Khi thân hình của li long lướt qua, rất nhanh liền nhạt đi, thân hình của hộ pháp này xuất hiện ở chỗ đuôi rồng, cả người nhìn qua thì không có dị trạng, nhưng hai mắt đã trợn trừng như chuông đồng, hô hấp cũng dần dần mất đi.

Cho tới một hơi cuối cùng, thân thể hắn trực tiếp từ trên cao rơi thẳng xuống phía dưới, nện xuống một quảng trường trong Thanh Minh tông!

Bùm một tiếng, mặt đất xuất hiện những vết nứt hình lưới, một đoàn máu tươi từ trong thân thể hộ pháp bắn ra, giống như hoa tươi nở rộ.

Một màn hư vậy bị từng đôi mắt của người Thanh Minh tông ở phía dưới nhìn thấy!

- Nữ oa lợi hại quá!

Khi đại điện sụp xuống, mười mấy người còn lại của Ngọc Đỉnh tông cũng đều cảm giác được động tĩnh, từ trong đại điện chạy ra, ngoài ra còn có đám người Khương Trạch Khôn, đều chứng kiến hết tất cả những gì vừa phát sinh.

Cho dù những người này phần lớn đều là cường giả Nguyên Hoàng cảnh, nhưng lúc này ai nấy ánh mắt đều rung động đến tột đỉnh.

Bọn họ đương nhiên nhìn ra được, tu vi của thiếu nữ đó vẫn là Nguyên Chân cảnh, cách Nguyên Hư cảnh còn rất xa.

Nhưng mà một cường giả Nguyên Hư cảnh nhị trọng không ngờ lại bỏ mạng dưới một kích của nàng ta, không hề có sức phản kháng.

Trong đây tất nhiên tồn tại thành phần vận khí cực lớn, nhưng cũng không thể phủ nhận thủ đoạn của thiếu nữ đó khủng bố tuyệt đỉnh.

- Tông chủ, không ổn rồi, thiếu tông chủ hắn... Hắn...

Đúng lúc này, một người trung niên Nguyên Chân cảnh từ trong đại điện lao ra, sau khi nhìn thấy Khương Trạch Khôn, lập tức ai oán hô.

Người này lúc trước cùng hộ pháp Nguyên Hư cảnh đó trước sau tiến vào đại điện, nhưng tốc độ không bằng hộ pháp, cho tới lúc này mới lại chạy ra.

- Húc nhi hắn làm sao?

Khương Trạch Khôn lập tức cả kinh, ý thức được có gì đó không ổn.

Mặt hắn lập tức sầm xuống, nhanh chóng chạy vào trong đại điện đổ nát, liếc một cái liền nhìn thấy thi thể của Khương Húc đang nằm trên mặt đất.

- Húc nhi!

Khương Trạch Khôn rất đau đớn, đi tới ôm Khương Húc vào lòng, lập tức lệ già chứa chan.

Trên người Khương Húc, hắn nhìn thấy bất kỳ vết thương nào, nhưng sinh cơ trong cơ thể hắn đã hoàn toàn đoạn tuyệt, không khác lắm với hộ pháp vừa rồi.

Trong chốt lát, Khương Trạch Khôn liền đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Khương Húc, con trai độc nhất của hắn đã chết trong tay Quý Hàm Nặc!

Mắt hắn lập tức trở nên đỏ rực, lửa giận vô tận tràn ngập bên trong!

- Hay cho một nữ tặc tử, bổn tọa muốn ngươi phải đền mạng cho con trai ta! Quý Thiên Phục, Huyền Kiếm môn, tất cả các ngươi đều phải chôn cùng với con ta!

Những lời này được nói ra từ trong miệng Khương Trạch Khôn, thân hình hắn trực tiếp bay lên cao, rất nhanh liền tới gần Quý Hàm Nặc.

Con trai độc nhất của hắn bỏ mạng, cừu hận ngập trời xộc vào óc, khiến hắn nổi giận, muốn lập tức đánh chết Quý Hàm Nặc!

Một cỗ khí tức hung hãn bốc lên quanh người hắn, tu vi Nguyên Hoàng cảnh toàn lực thôi động, sát ý cuồn cuộn, uy nghiêm hủy diệt!

Mà Quý Hàm Nặc lúc này tuy bằng vào nguyên khí hóa hình, miễn cưỡng lăng không đứng trong không trung, nhưng lại không còn đường để trốn.

Chỉ uy áp từ trên người Khương Trạch Khôn ập tới thôi cũng đã khiến nàng ta cảm thấy không thể hít thở rồi!

Chênh lệch hai cảnh giới lớn, căn bản không phải bí pháp có thể xóa bỏ, Ly Long Kiếm quyết cũng không lấp được chỗ trống cực lớn này!

- Ta dám đánh cược, diệt vong cuối cùng tuyệt đối là Thanh Minh tông ngươi chứ không phải Huyền Kiếm môn ta.

Đối mặt với sự tập sát của một cường giả Nguyên Hoàng cảnh cao cấp, Quý Hàm Nặc cố chống đỡ uy thế ngập trời đó, nỗ lực khiến thanh âm của bản thân bình tĩnh, nói.

Cho dù đã biết Thanh Minh tông bám vào cây đại thụ Ngọc Đỉnh tông này, nhưng tự dưng, nàng ta lại có long tin tuyệt đối với Tô Dật.

Chỉ cần có thiếu niên đó ở đây, Huyền Kiếm môn sẽ được an toàn!

Mà Thanh Minh tông, cũng sẽ vì những hành vi của mình mà phải trả giá đắt tuyệt đối!

Cái giá này chính là diệt vong!

- Bất kể sau này như thế nào, bổn tọa hiện tại chỉ muốn lấy tính mạng của ngươi để an ủi con ta ở trên trời có linh thiêng!

Khương Trạch Khôn hét to, hai mắt sung huyết, khóe mắt như muốn rách ra!

Hắn một quyền đấm tới, trên quyền đầu, hư ảnh của một con Kiếm Xỉ Man Hổ bay ra, cắn nuốt về phía Quý Hàm Nặc.

Mắt đẹp của Quý Hàm Nặc tỏa ra ánh sáng mỏng manh, nàng ta không lập tức xuất thủ ứng đối một kích này, ngược lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía phương xa.

- Tô Dật, ngươi sẽ đến chứ?

Môi hồng khẽ mở, một thanh âm khẽ khàng phát ra, giống như một tiếng kêu gọi từ sâu nhất trong nội tâm.

Nàng ta biết, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Khương Trạch Khôn, sau một kích này, nàng ta sẽ cửu tử nhất sinh!

Quý Hàm Nặc cũng không quá sợ tử vong, nhưng mà vào thời điểm cuối cùng này, nàng ta vẫn muốn thấy được thân ảnh mà mình vẫn luôn mong ngóng mỗi ngày.

Chỉ là mỏi mắt chờ mong, phương xa vẫn là một mảng trống không!

- Gừ gừ.

Đúng vào lúc này, tiếng gầm của Kiếm Xỉ Man Hổ chấn động hư không, giống như tiếng sét.

Quý Hàm Nặc lập tức tập trung tâm thần, tay bấm quyết, đồng thời lại phun ra ra một ngụm máu tươi!

Li long tái hiện, thân hình nghiền ép hư không,

Một kích ngưng tụ tất cả lực lượng của Quý Hàm Nặc này hung hăng va chạm với thế công của Khương Trạch Khôn!

Li long dối man hổ, một hồi long tranh hổ đấu khủng bố triển khai!

Hai bên đồng thời giương nanh múa vuốt, phát động thế công hung mãnh!

Nhưng mà li long vẫn kém quá xa, sau không đến một giây liền bị hư ảnh của Kiếm Xỉ Man Hổ trực tiếp xé nát!

Sau đó, man hổ thân hình cao lớn đâm thẳng vào người Quý Hàm Nặc!

- Bùm!

Không có gì bất ngờ, thân hình Quý Hàm Nặc bắn ra xa, hóa thành một đường cong thẳng tắp bay vút đi.

Ven đường, một đường máu thê lương vẽ ngang trong hư không, giống như mưa phùn rơi.

- Phụ thân, nữ nhi đi trước một bước!

Quý Hàm Nặc vẫn giữ được một tia ý thức cuối cùng, nghĩ tới phụ thân của mình, ngoài ra, thân ảnh của thiếu niên đó cũng hiện lên trong đầu:

- Tô Dật, chỉ mong kiếp sau vẫn có thể được gặp ngươi!

Sau đó, nàng ta cuối cùng cũng mất đi ý thức, chỉ tiếp tục bay vút đi trong hư không.

- Gừ.

Khương Trạch Khôn lại động, Kiếm Xỉ Man Hổ đó cũng bay theo, so với tốc độ bay của Quý Hàm Nặc còn nhanh hơn!

- Làm hại tính mạng của con ta, bổn tọa phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn!

Thanh âm của Khương Trạch Khôn âm trầm đến cực điểm, Kiếm Xỉ Man Hổ đó lại rít gào một tiếng, chạy nhanh mấy bước, đuổi cạnh Quý Hàm Nặc, một trảo vươn ra, muốn xé nàng ta thành từng mảnh.

Nhưng đột nhiên, một bóng đen từ xa bay tới, nhanh như sét đánh, thiểm điện, so với tốc độ của Khương Trạch Khôn và hư ảnh man hổ cũng không biết là nhanh hơn bao nhiêu lần!

Bóng đen này chưa đến đã kéo theo một mảng hỏa diễm ngập trời, thiêu đỏ cả khung trời!

Đây không phải là hỏa diễm bình thường, trong đó mang theo nhiệt độ cao vô cùng mãnh liệt, hóa ra một con hỏa phượng, trực tiếp trấn áp trên hư ảnh man hổ!

- Gừ.

Dưới tác dụng của lực lượng hỏa diễm này, thân ảnh man hổ dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bị đốt thành từng luồng hắc khí bốc lên, cuối cùng trước khi va vào thân thể của Quý Hàm Nặc liền biến mất toàn bộ.

Một màn này khiến cho đồng tử của Khương Trạch Khôn đột nhiên co rút lại.

Trong cái nhìn chăm chú của hắn, thân ảnh của một con chim nhỏ hiện lên, phóng xuất ra khí cơ vô hình, đỡ lấy thân hình Quý Hàm Nặc trong hư không.

Thân hình của con chim này rất nhỏ, nhìn qua thì rất bình thường, nhưng vừa rồi lại bộc phát ra uy thế khiến Khương Trạch Khôn cũng phải kiêng kị.

Mà rất nhanh, lại có mấy đạo thân ảnh từ phương xa bay tới, sau mấy giây liền xuất hiện.

- Tô Dật.

Nhìn thấy người đến, Khương Trạch Khôn cười lạnh.

Hắn tất nhiên nhận ra được, những người này chính là người của Bá Vương tông, do Tô Dật cầm đầu.

Những người này của Bá Vương tông tới đây, sớm đã nằm trong dự đoán của họ, đồng thời Thanh Minh tông cũng đã chuẩn bị tất cả.

Có Ngọc Đỉnh tông làm chỗ dựa, bất kể Bá Vương tông là ai tới, cũng đều phải bỏ mạng tại đây!

- Lão đại.

Sau khi Tô Dật tới, Tô Tiểu Soái giao lại Quý Hàm Nặc cho hắn.

- Hàm Nặc.

Ôm thân hình đã mềm oặt của thiếu nữ ở trong lòng, môi Tô Dật có chút run run.

Thoáng kiểm tra, phát hiện sinh cơ trong cơ thể Quý Hàm Nặc không ngờ đã đoạn tuyệt.

- San bằng Thanh Minh tông, phàm là người chứng kiến, giết không tha!

Những lời nói Thản nhiên được phát ra từ trong miệng Tô Dật, hắn mặt trầm như nước, ôm thân thể của Quý Hàm Nặc, hạ xuống mặt đất, nói:

- Tiểu Soái, hộ pháp cho ta.

- Vâng, lão đại!

Tô Tiểu Soái dạ một tiếng, dừng ở bên cạnh Tô Dật.

Tiếp theo, một mảng hào quang thần bí từ trên người Tô Dật phát ra, có khí tức khủng bố từ trong hào quang ùa ra, giống như vượt qua đương thời, mang theo ý nhị của Man Hoang viễn cổ.

Không gian thần bí bị Tô Dật mở ra, trực tiếp trực tiếp dẫn Quý Hàm Nặc chui vào trong đó.

Thời gian gấp gáp, Tô Dật căn bản không kịp tìm chỗ kín đáo, cũng chẳng bận tâm không gian thần bí sẽ bại lộ, hắn chỉ muốn tranh thủ mỗi một giây thời gian để tìm cách cứu trị cho Quý Hàm Nặc.

Mà ở ngoại giới, Tô Tiểu Soái canh giữ ngoài hào quang, không cho bất kỳ ai tới gần.

- Đó là.

Lực lượng quang đoàn thần bí dẫn tới sự chú ý của Khương Trạch Khôn, nhưng hắn cũng không thể thăm dò ra chi tiết chân chính.

- Đây tuyệt đối không phải là phàm vật, tất là chí bảo trên người tiểu tử Tô Dật đó.

Mắt thấy Tô Dật mang theo Quý Hàm Nặc biến mất trong quang đoàn, đám người Lệ trưởng lão của Ngọc Đỉnh tông ở xa xa cũng nhìn thấy một màn này, không khỏi thầm đoán trong lòng.

Khí tức thần bí đó khiến bọn họ cảm thấy vô cùng rung động, nhất là ánh mắt của Lệ trưởng lão lại càng chấn động.

Có điều đúng lúc này, mấy đạo thân ảnh đạp không mà ra, trực tiếp dừng ở trước người bọn họ.

- Từ hôm nay trở đi, trên đời này sẽ không còn Thanh Minh tông nữa!

Bốn người Thanh Hoàng, Dương Minh, Âm Minh, Phệ Linh Hoàng đứng trong hư không, bước chân giậm ra, lao thẳng về phía Khương Trạch Khôn.

Sát khí cuồn cuộn từ trên người bốn Thú Hoàng ùa ra, giống như sóng biển vỗ trời đất, khiến cho không gian chung quanh cũng phải rung chuyển.