← Quay lại trang sách

Chương 1250

Trước đấy lúc mấy thế lực thực lực xấp xỉ, giữa lẫn nhau sản sinh ma sát, mỗi bên tự đều chỉ sẽ cắn răng chịu được, ai cũng không thật muốn đấu sống đấu chết.

Nhưng giờ lại khác, giáo chủ Huyết Long giáo từ Nguyên Hư cảnh đột phá đến Nguyên Hoàng cảnh, kéo theo Huyết Long giáo trực tiếp đề thăng một cấp bậc, đương nhiên phải tính lại sổ sách một phen.

- Mấy tiểu thế lực đều hoặc diệt tuyệt hoặc bị thôn tính, trong đó Thanh Viêm bang xem thời cơ sớm nhất, quả quyết ngả về phía Huyết Long giáo. Vốn đối với Cuồng Lan Dong Binh Liên Minh chúng ta mà nói, nhập vào Huyết Long giáo cũng không phải chuyện không thể nhẫn nhịn, dù sao loại chuyện như này thường xuyên diễn ra ở Hỗn Loạn vực.

Thủy Thiên Sầu nói tiếp, nhưng thần sắc đột nhiên trở nên bi phẫn:

- Chỉ là tên Phong Dạ Minh kia quá dâm tà, bức Thủy Nguyệt cháu gái ta gả cho hắn làm thiếp. Việc này huynh trưởng, ta và rất nhiều chiến binh Cuồng Lan dong binh đoàn đều vạn vạn không muốn đáp ứng!

- Rốt cục chúng ta không làm được như bang chủ Thanh Viêm bang Hà Quân, cầm thê nữ cho tên dâm tặc kia mua vui, đổi lấy tín nhiệm. Vậy nên, chúng ta phân tán đại bộ phận thành viên dong binh đoàn, số ít còn lại muốn rời khỏi Xích Long lĩnh, đổi một nơi đặt chân khác. Nhưng đối với Thủy Nguyệt, Phong Dạ Minh lại vẫn tà tâm bất tử, phái người truy sát khắp nơi, huynh trưởng cũng chết trong tay bọn họ.

Nói đến đây, vành mắt Thủy Thiên Sầu đỏ lên, đường đường bảy thước đại hán, nay lại đang rơm rớm nước mắt.

Tô Dật không khỏi động dung, không ngờ trong chuyện này còn có nguyên nhân như thế.

Đặc biệt là tên bang chủ Thanh Viêm bang càng khiến hắn lau mắt mà nhìn, đến cả thê tử nữ nhi đều có thể đưa cho giáo chủ Huyết Long giáo, loại chuyện này chỉ cần là con người thì đều không thể làm ra được!

- Lão đại, trên đời làm sao còn có loại tang tâm bệnh cuồng như vậy?

Tô Tiểu Soái nghe xong cũng không giấu được bi phẫn.

Trong chuyện này, không nói được ai là lương thiện, ai là chính trực.

Chỉ có thể nói, sinh ra làm người, có chút kiên trì và giới tuyến là nên thủ vững đến cùng.

Tuy trong lòng Tô Dật cũng đang rất chấn kinh, nhưng trên mặt lại vẫn bất động thanh sắc, chỉ khẽ âm thầm than nhẹ.

- Ngươi đi đi, đi tìm kiếm Thủy Nguyệt, sau đó có thể đi về hướng đông nam, tìm được Huyền Kiếm môn Quý Thiên Phục hoặc Lục Hợp tông Lâm Chấn Dương, có thể tạm thời đặt chân nơi đó.

Tô Dật suy nghĩ một lát rồi căn dặn Thủy Thiên Sầu.

Thủy Thiên Sầu này cũng là một hán tử khá trọng tình nghĩa, nếu có thể tiện tay giúp đỡ, hắn đương nhiên nguyện ý.

- Huyền Kiếm môn... Lục Hợp tông...

Thủy Thiên Sầu lần nữa ngơ ngác, tất nhiên hắn từng nghe nói qua về hai tông môn này, đây đều là thế lực phi thường cường đại.

Nhưng thanh niên này rốt cục có thân phận gì, mình tới đó liệu có được đối phương thu lưu không?

- Ngươi đi tìm bọn họ, trực tiếp nói cho Quý Thiên Phục hoặc Lâm Chấn Dương, là ta để ngươi đi, bọn họ tự động sẽ biết.

Tô Dật bổ sung nói.

Hắn không nói quá cụ thể mà dặn Thủy Thiên Sầu, chỉ cần miêu tả tướng mạo mấy người bọn hắn là đủ.

Quý Thiên Phục và Lâm Chấn Dương có thể không biết bộ dạng hiện tại của mình, nhưng chắc chắn biết Tô Tiểu Soái, mặt khác Quý Thiên Phục từng gặp qua Phong Kỳ Nhi.

- Được! Lần này ân công chẳng những cứu tính mạng chú cháu ta, còn chỉ rõ lối ra, Thủy Thiên Sầu bái tạ!

Thủy Thiên Sầu lần nữa hành lễ, thu hồi tâm tình bi thương, khảng khái nói:

- Ngày sau phàm là ân công có gì sai phái, Thủy Thiên Sầu muôn chết không từ!

Tô Dật không đáp, lại cũng không tránh lễ, chỉ khẽ phất tay, một luồng kình khí vô hình nâng Thủy Thiên Sầu dậy.

- Đúng rồi!

Đột nhiên, Thủy Thiên Sầu như chợt nhớ ra điều gì, nói tiếp:

- Ân công cũng nên sớm rời khỏi chỗ này, trong Huyết Long giáo kia chẳng những có Phong Dạ Minh tu vi đạt tới Nguyên Hoàng cảnh.

Gần đây ta còn được đến thông tin đáng tin cậy, nói sau lưng hắn còn có cường giả giúp đỡ, nghe nói là cường giả Ngọc Đỉnh tông. Tu vi Phong Dạ Minh tăng vọt hình như cũng có liên quan đến người Ngọc Đỉnh tông.

- Ngọc Đỉnh tông?

Lời này không khỏi khiến Tô Dật ngạc nhiên, Ngọc Đỉnh tông đã huỷ diệt, chỉ sót lại hạ lác đác mấy tên cường giả Nguyên Hoàng cảnh, phần lớn đệ tử đều tứ tán cả.

Không ngờ ở chỗ này lại nghe được tin tức của bọn họ, điều này quả thực ngoài dự liệu.

Hắn vẫn bất động thanh sắc, song lại kín đáo hướng Thủy Thiên Sầu hỏi thăm vị trí Huyết Long giáo.

Đối với điều này Thủy Thiên Sầu tự nhiên là không biết không nói, đã nói là nói hết, kể lại toàn bộ tình hình Huyết Long giáo cho Tô Dật nghe.

- Ân công, Thủy Thiên Sầu xin cáo từ trước!

Sau cùng, Thủy Thiên Sầu hướng Tô Dật và Tô Tiểu Soái cáo từ, xoay người rời đi, bước vào trong màn đêm.

Trong bất giác, nội tâm Thủy Thiên Sầu ẩn ẩn có chút kích động, hắn biết thanh niên này không lừa gạt mình, người có thể thuận miệng hô ra tên Quý Thiên Phục, Lâm Chấn Dương, lai lịch tuyệt đối không nhỏ.

Ngoài ra trước khi rời đi, Tô Dật còn đưa cho hắn một viên đan dược chữa thương.

- Lão đại, bọn họ liệu có bị bắt nữa không?

Tô Tiểu Soái hạ xuống trên vai Tô Dật, hơi không yên tâm nói.

- Giáo chủ Huyết Long giáo đã ở gần đây, truy sát Thủy Nguyệt chắc là lấy Thanh Viêm bang làm chủ. Chỉ cần bọn họ cẩn thận chút thì hẳn có thể thuận lợi thoát thân. Điều lo lắng duy nhất chính là Thủy Thiên Sầu có thể nhanh chóng tìm được Thủy Nguyệt hay không.

Tô Dật nói.

Hắn không nghĩ tiếp về chuyện này nữa, dù sao có thể giúp đều đã giúp, phần còn lại phải xem vận mạng của bọn họ.

Nếu Thủy Thiên Sầu có thể thành công đi đến Huyền Kiếm môn hoặc Lục Hợp tông, Tô Dật cảm thấy sau này có thể mang tới Bá Vương tông, dù sao một vị cường giả Nguyên Hư cảnh cũng rất khó được.

Sở dĩ hắn không để Thủy Thiên Sầu trực tiếp đi Bá Vương tông, là bởi không muốn bại lộ thân phận, mặt khác hiện tại ngoại vi Bá Vương tông đang tăng cường phòng bị, thời thời khắc khắc có lượng lớn Man Yêu thú tuần tra dò xét, sẽ không dễ để Thủy Thiên Sầu tới gần.

- Không ngờ cường giả Nguyên Hoàng cảnh Ngọc Đỉnh tông lại tránh đến nơi này, còn khống chế một tiểu thế lực, lão đại, ngươi nói xem chúng ta có nên đi bắt lại đám người kia không?

Trong mắt Tô Tiểu Soái hiện lên sát ý thấu xương, lạnh lùng nói.

Đạo lý nhổ cỏ tận gốc ai cũng biết, cường giả Ngọc Đỉnh tông còn chưa tuyệt diệt, trước đây không phát hiện thì cũng thôi, nay đã lộ tung tích, vậy tốt nhất là giết sạch sẽ.

- Những người đó chỉ là tiểu tốt nhảy nhót mà thôi, đã không đáng để lo!

Tô Dật lên tiếng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, lộ ra ý cười, nói:

- Mạng bọn họ không đáng bao tiền, chẳng qua, trên thân những người đó hẳn mang theo rất nhiều đồ tốt!

Hắn hai mắt sáng rực, bên trong có quang mang chớp động.

Tô Tiểu Soái vừa nghe liền hiểu ý Tô Dật, lúc trước sau khi Ngọc Đỉnh tông huỷ diệt, mấy tên Nguyên Hoàng cảnh sót lại thấy thế bất ổn, trước khi rời đi đã kịp cuốn theo toàn bộ bảo vật và Nguyên Thạch trong Ngọc Đỉnh tông.

Đối với điều này, khi trước Tô Dật không giấu được tiếc hận, bởi vì lúc ấy Bá Vương tông toàn thể trọng thương, không cách nào đi tổ chức vơ vét.

Ngay cả chút lợi nhỏ còn sót lại của Ngọc Đỉnh tông cũng bị rất nhiều tiểu thế lực xâu xé, đến cả một sợi lông đều không lưu.

Giờ thì hay không, đánh bậy đánh bạ lại phát hiện tung tích đám cường giả Nguyên Hoàng cảnh Ngọc Đỉnh tông ở đây.

- Nên là của ta, xem ra làm sao chạy đều không thoát! Hắc hắc...

Tô Dật cười hắc hắc, trong lòng đột nhiên dâng lên mấy phần sướng khoái.