Chương 1267
Một vị Nguyên Tông cảnh đuổi theo, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sẽ không trốn được lâu nữa, sẽ bị đuổi kịp thôi.
Tới bây giờ Tô Dật đã cảm giác được rõ ràng, khí tức phía sau kia đang càng ngày càng tới gần.
Nhưng mà nếu muốn giết y, suy nghĩ thì được nhưng muốn hành động cũng không dễ.
Tô Dật cùng Tô Tiểu Soái nhanh chóng lặn đi, đồng thời cũng suy nghĩ đối sách.
Ven đường, bọn họ gòn gặp phải thi thể của một nhân loại, chắc là bị báo thù hoặc mưu tài hại mệnh trong Hỗn Loạn vực.
- Không thoát được đâu, lão cẩu kia càng lúc càng tới gần rồi! Đây cũng chỉ là đáy nước, nếu như ở bên trên thì ta chưa chắc sẽ sợ hắn!
Uy áp thật lớn gạt nước bùn vô biên ra, áp bách lên linh hồn Tô Dật, nếu như không phải bằng vào lực linh hồn cường đại của Ngự Hồn sư, hơn nữa lại có điểm đặc biệt của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, người bình thường thì đã sớm không thể di chuyển được rồi, phải ngoan ngoãn nhận lấy cái chết.
- Tiểu Soái, lát nữa ngươi bảo vệ không gian thần bí, ta nghĩ cách đối phó với lão cẩu kia!
Tô Dật suy nghĩ thật lâu rồi mới nghiến răng nói.
Thực lực của Tô Tiểu Soái mạnh nhưng lại không thể triền đấu với các cường giả được, bằng không sẽ bị vây hãm nghiêm trọng, đến lúc đó kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!
- Tiểu tử, hôm nay ngươi lên trời không đường, xuống đất không cửa!
Chỉ là vào lúc này, một giọng nói già nua truyền tới, có thể nghe được rõ ràng trong bùn.
Tô Dật biết Nguyên Tông cảnh sở hữu lực lĩnh vực tuyệt đối, có thể tạo ra không gian độc lập, làm nước bùn không thể chạm tới gần, việc nói chuyện đương nhiên cũng không phải việc khó gì.
Khi câu nói vừa dứt, một sức mạnh hùng hồn như núi lớn áp đỉnh ập tới từ trong bùn.
Tô Tiểu Soái vội vã kích phát linh lực trên người tạo thành màn ánh sáng bảo vệ bản thân cùng Tô Dật ở bên trong.
- Phụt...
Đáy nước bị đẩy ra, nước bùn cuồn cuộn, một người một chim bị sức mạnh to lớn đánh bay.
Bay ra ngoài một khoảng, hai người mới đứng vững được. Tô Dật bị chấn động không nhẹ nhưng cũng không có gì đáng lo. Công kích dưới nước của cường giả Nguyên Tông cảnh cũng sẽ bị giảm đi hiệu lực không nhỏ, huống chi còn có Tô Tiểu Soái bảo vệ.
- Tiểu tử, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi!
Cường giả Nguyên Tông cảnh nhanh chóng vạch nước tới, toàn thân tỏa sáng tựa như một vầng mặt trời soi sáng, dáng vẻ bệ vệ hừng hực!
Một không gian độc lập diện tích hơn một trượng ở xung quanh y, làm cơ thể cách biệt với nước bùn.
Mặc dù là nhắm hai mắt, Tô Dật cũng có thể cảm giác được viền mắt bị chiếu sáng.
Hắn dứt khoát dừng lại tại chỗ, không hề chạy trốn.
- Ngươi muốn bắt ta trở về cũng được, nhưng phải thả huynh đệ ta rời đi, bằng không cho dù chết, ta cũng sẽ không đi cùng ngươi.
Tô Dật truyền âm cho cường giả Nguyên Tông cảnh, sau đó đột nhiên thở hổn hển mấy hơi, không nhịn được còn nuốt vào một ít nước bùn, che ngực, giả vờ dáng vẻ đã bị thương không nhẹ.
Còn Tô Tiểu Soái ở bên cạnh hắn thì khí tức ủ rũ, dường như đã sớm bị thương.
Đây đương nhiên là bọn họ đang giả vờ, mục đích làm tên cường giả này thả lỏng cảnh giác.
Quả nhiên, lão giả của Huyết Dương tông nhìn thấy cảnh này thì không khỏi nở nụ cười lạnh.
- Còn tưởng tiểu tử ngươi là một khúc xương cứng, không ngờ tới cũng sẽ có ngày hôm nay!
Lão giả cười lạnh nói, rất nhanh đã tới gần, đồng thời nói tiếp:
- Ta đồng ý ngươi có sao đâu, cam đoan sẽ thả con huyết mạch phượng hoàng kia rời đi!
- Được!
Tô Dật dứt khoát gật đầu, sau đó trấn an Tô Tiểu Soái một câu rồi chủ động đi về hướng cường giả Nguyên Tông cảnh.
Tình cảnh như thế, làm cho trong lòng lão giả Nguyên Tông cảnh cảm thấy vui sướng.
Nếu như Tô Dật rơi vào tay ông ta, bất kể nói thế nào, tất nhiên trước phải cướp đoạt một phen rồi mới giao cho tông môn.
Trên người thiếu niên này có rất nhiều đồ tốt, cho dù là Thánh Sơn cũng cực kỳ thèm muốn.
Bá Vương tông quật khởi thần tốc, nhất định là không thoát khỏi liên quan với tên này.
Trong ánh mắt quan sát của ông ta, cơ thể Tô Dật di chuyển, nhanh chóng tiến vào phạm vi lĩnh vực tuyệt đối của ông ta.
Tâm thần lão giả thả lỏng, chủ động buông lỏng lực lĩnh vực, cho Tô Dật tiến vào trong đó.
- Hy vọng lời nói của người Huyết Dương tông đáng tin.
Đứng trong lĩnh vực tuyệt đối, rốt cục Tô Dật mở mắt ra, nhẹ nói vậy.
Hắn tiếp tục đi đến phía trước, đi thẳng tới bên người cường giả Huyết Dương tông.
- Tiểu tử, đã tiến vào trong lĩnh vực tuyệt đối của lão phu rồi thì tất cả mọi chuyện không còn phụ thuộc vào ngươi nữa.
Khóe môi lão giả nhếch một nụ cười nhạt, bỗng nhiên vung tay lên, một dải lụa bị ông ta đánh ra hóa thành cấm chế, mắt thấy sắp rơi vào người Tô Dật.
Nhưng mà ngay lúc này, đột nhiên một vùng sáng chói mắt thoáng hiện đồng thời bao phủ cơ thể lã ta cũng Tô Dật vào trong.
Lão giả ý thức được có chuyện không ổn, khí tức của ánh sáng này quá quỷ dị, muốn thu tay lại để thoát đi thì đã muộn rồi!
Một chớp mắt tiếp theo, một không gian riêng biệt phơi bày ở trước mắt, mênh mông bát ngát, không biết nó lớn nhường nào.
Mà ở trong không gian này có từng đợt linh khí giống như thật.
Cách đó không xa còn có một mảnh dược điền nhỏ, trong đó trồng rất nhiều linh dược.
Đồng thời, thân ảnh của một cô gái đang từ ngồi xếp bằng liền đứng lên, nhìn về phía này.
- Nơi này là...
Lão giả quá sợ hãi, trong nháy mắt lão hiểu ra, đây là một không gian đọc lập như một thế giới đơn độc tồn tại vậy, hoàn toàn tách biệt với thế giới.
- Chí bảo! Chí bảo!
Vào giờ khắc này, lão giả kích động khôn kể, môi cũng run lên.
Đây tuyệt đối là chí bảo, chỉ có thể gặp, không thể cầu!
Lão không biết vì sao trên người Tô Dật lại có bảo vật này, nhưng chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.
Lão giả thầm nghĩ nhất định phải nghĩ biện pháp có được chí bảo này.
- Lão sợ, không phải ông kích động quá sớm rồi sao?
Giọng điệu như vậy nói ra từ miệng Tô Dật, tiếp đó cơ thể hắn vọt tới trước, giết về phía lão giả Huyết Dương tông.
- Hừ, tên nhóc con, chỉ bằng ngươi cũng dám kêu gào trước mặt lão phu! Kể từ hôm nay, bảo vật này thuộc về ta!
Lão giả cười nhạt không ngừng, lĩnh vực không gian bỗng nhiên bành trướng, trong nháy mắt đã áp bách lên người Tô Dật.
Nhưng chỉ thấy cơ thể hắn bị kiềm hãm, dừng ngay tại chỗ.
Ánh mắt lão ta lạnh băng nhìn thiếu niên như người làm từ bùn, trong lòng hưng phấn không chịu nổi!
Nhưng ngay lúc đó chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm, một tia sấm sét so với núi cao còn cao to hơn xuất hiện trên không trung, giống như thập vạn đại sơn đè xuống đầu, hung hăng đánh vào trên người ông ta.
Tia sấm chớp hung hãn sáng ngời tựa như thần phạt, uy áp hiển hách, thanh thế kinh người.
Cao thủ Nguyên Tông cảnh ở trước mặt tia chớp này cũng có vẻ cực kỳ nhỏ bé!
Khi tia chớp đánh vào người, cột sống của lão giả vang lên tiếng giòn vang liên tiếp, lưng còng xuống như sắp gãy.
Lực lĩnh vực tuyệt đối cường đại kia trong khoảnh khắc bị tan rã, trong nháy mắt Tô Dật cũng thoát thân.
A...
Râu tóc của lão giả đều dựng lên, trong miệng gào to thê thảm.
Uy thế lôi đình thả ra, quang trụ khủng bố nổ tung, tất cả năng lượng đều trút xuống người lão ta.
Tia sấm chớp đáng sợ bắn ra ngoài, cuối cùng đánh cho cả người ngã xuống đất, giống như một đống bùn nhão nằm dưới đất, không nhúc nhích, khí tức yếu ớt.
- Lão cẩu, bây giờ biết rốt cuộc là người nào đang lớn lối chưa hả!
Tô Dật đi đến trước mặt lão giả, lạnh giọng nói.