← Quay lại trang sách

Chương 1268

Trong lúc nói chuyện, Tô Dật không chút do dự lấy từ trong không gian đại lý ra một thanh đại đao, trút nguyên khí vào bên trong rồi bỗng nhiên chém xuống.

- Phập...

Đầu của lão giả tách rời ra, máu tươi phun trào như một dòng suối nhỏ.

Nhìn vị cường giả Nguyên Tông cảnh bị giết ngay tại chỗ, trong lòng Tô Dật cực kỳ sảng khoái, đối với người của Huyết Dương tông, hắn hạ thủ không chút thương hại nào.

Bởi vì lo lắng đao kiếm tầm thường khó có thể nhanh chóng giết được một tên Nguyên Tông cảnh, hắn còn đặc biệt lấy Thiên Tinh Kinh Phách ra, lấy thánh khí để giết!

- Tô Dật, các ngươi không sao chứ!

Phong Kỳ Nhi nhìn thấy tất cả, hoa dung thất sắc lo lắng hỏi.

- Bây giờ còn chưa sao.

Tô Dật lắc đầu nói:

- Ta đi ra ngoài trước, những lời khác sau này hãy nói!

Hắn tuyệt đối không trì hoãn, sau khi thu hồi Thiên Tinh Kinh Phách liền ra khỏi không gian thần bí, hội hợp với Tô Tiểu Soái.

- Lão đại, làm xong rồi sao?

Nhìn thấy ánh sáng của không gian thần bí tiêu tán, Tô Tiểu Soái nhất thời lướt tới, truyền âm hỏi.

- Làm xong rồi.

Tô Dật gật đầu, chợt vội vàng nói:

- Chúng ta nhanh đi thôi, một khi người của Huyết Dương tông biết có chuyện không ổn, chắc sẽ phái nhiều người hơn xuống tìm chúng ta, đến lúc đó sẽ phiền toái hơn nhiều.

Hắn khẽ cau mày, dẫn Tô Tiểu Soái tiếp tục bỏ chạy.

Trước đây lúc thu phục Thú Hoàng, Tô Dật liền phát hiện không gian thần bí có khả năng hộ chủ.

Chỉ cần thân ở bên trong không gian thần bí, có người xuất thủ với Tô Dật thì sẽ bị công phạt, sẽ bị sức mạnh của không gian thần bí đánh ra trấn áp.

Đáng thương cho lão già kia căn bản là không biết chuyện này, nhanh chóng bị mất mạng.

Thông qua lần này, Tô Dật cũng có một suy nghĩ mới, nếu sau này lợi dụng biện pháp giống thế để đối phó với một vài kẻ địch cường đại không thể chiến thắng thì cũng không tệ.

Chỉ có điều tác dụng như thế, hắn cũng không dám dùng linh tinh, tối thiểu là không thể bại lộ không gian thần bí với chúng được, đây là điều kiện tiên quyết của tất cả.

Duy chỉ không biết là hạn mức cao nhất của không gian thần bí là thế nào thôi.

- Hửm? Có chuyện gì đó không ổn! Khí tức của Vưu trưởng lão sao lại biến mất rồi?

Trên ao đầm, đám Tất Tôn vẫn đi theo con đường Tô Dật chạy trốn.

Bọn họ cũng cảm giác được Tô Dật, Tô Tiểu Soái, còn Vưu trưởng lão của bọn họ thì lại không còn chút động tĩnh nào nữa.

Nhưng lúc này rõ ràng phía dưới lại có hai sinh mạng đang hoạt động, có điều rõ ràng là không phải Vưu trưởng lão.

Phải biết rằng Vưu trưởng lão là Nguyên Tông cảnh, khi chưa tận lực thu liễm thì nơi đi qua như có mặt trời đi qua, muốn làm bọn họ không chú ý cũng khó.

Mà bây giờ dường như chỉ còn hai khí tức yếu hơn tỏa ra, tương xứng với Tô Dật và Tô Tiểu Soái.

- Rốt cục là có chuyện gì thế,vì sao Vưu trưởng lão lại không thấy đâu nữa?

Những người khác của Huyết Dương tông cũng nhíu mày, không biết cụ thể có chuyện gì xảy ra.

Tất cả vô cùng quỷ dị, không hề giống với lúc bốn vị Nguyên Hoàng cảnh chết, lúc đó có đợt tấn công lớn phát sinh.

Dường như trong lúc lặng yên, Vưu trưởng lão đã biến mất tăm, không phải là ông ta đang cố tình ẩn mình chứ?

- Nếu không để ta đi xuống xem thử tình huống.

Lúc này lại có một vị cường giả Nguyên Tông cảnh nữa lên tiếng nói vậy.

- Chờ đã!

Tất Tôn lại đưa tay chặn ông ta lại, nói:

- Trong chuyện này nhất định có gì đó quái lại, chắc hẳn có liên quan tới tiểu tử kia, vẫn nên cẩn thận một chút là tốt nhất.

Trong lòng gã ta đột nhiên nhảy lên vài cái, chỉ cảm thấy tình hình bên dưới cực kỳ quỷ dị.

Tô Dật mang cho người ta quá nhiều sự khiếp sợ, nếu như Vưu trưởng lão đã chết trong tay tiểu tử kia rồi...

Chuyện này...

Chuyện này vô cùng đáng sợ, nhưng Tất Tôn luôn cảm thấy không phải không có khả năng đó.

- Tất trưởng lão, vậy chúng ta làm gì giờ?

Một vị cường giả Nguyên Hoàng cảnh của Huyết Dương tông hỏi như vậy.

- Ta ở lại bên trên theo dấu, toàn bộ Nguyên Tông cảnh còn lại xuống dưới bắt tiểu tử kia! Lúc xuống dưới thì trước tiên đi kiểm tra tình huống của Vưu trưởng lão, nếu có dị trạng thì báo lại trước đã.

Tất Tôn nhíu mi suy nghĩ hồi lâu rồi nói vậy.

- Vâng!

Mấy người xung quanh nghe vậy thì không nói thêm gì, toàn bộ đâm đầu vào trong ao đầm.

Cường giả của Huyết Dương tông tới đây không ít, lúc này ngoại trừ Tất Tôn cùng Vưu trưởng lão ra còn có ba cường giả Nguyên Tông cảnh khác.

Ba người này trong nháy mắt liền biến mất trong tầm mắt, đối với võ giả tu vi như vậy cũng rất khó do thám được động tĩnh của bọn họ.

- Một tên Nguyên Hư cảnh nho nhỏ, cộng thêm một con Yêu Hoàng, hẳn là không đến mức để chúng trốn thoát ở đây mới đúng!

Khuôn mặt của Tất Tôn lạnh lẽo, giọng nói hung dữ.

Men theo lực linh hồn phản hồi về tình huống, gã tiếp tục dẫn mọi người theo sát.

Nhưng trong lòng lại luôn tồn tại một cảm giác bất an mịt mờ.

Mà không lâu sau đó, ba vị Nguyên Tông cảnh lặn xuống, có một người lần nữa đi ra khỏi ao đầm mang về một tin tức làm cho cảm giác bất an này của Tất Tôn sâu hơn vài phần.

- Chúng ta đã sắp đuổi kịp Tô Dật rồi, sắp có thể hình thành thế vây kín! Chỉ có điều dọc đường đi lại không nhìn thấy thân ảnh của Vưu trưởng lão đâu, cũng không hề có vết tích để lại, tình huống cụ thể không rõ.

Vị Nguyên Tông cảnh này hồi báo xong tình huống mới do thám được thì tiếp tục tiến vào trong ao đầm.

Còn mọi người của Huyết Dương tông thì trong lòng nặng như thiên quân đè lên.

- Phải bắt tiểu tử kia lại thì mới biết được tất cả.

Tất Tôn nắm chặt nắm tay lại, trong con ngươi bùng nổ sát khí.

Gã toàn lực cảm giác, mặc dù có ao đầm cách trở không bằng tận mắt nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được một cách rõ ràng, lúc này ba vị Nguyên Tông cảnh của Huyết Dương tông đã chuyển một hình quạt, đánh bọc về phía hai luồng khí tức phía trước.

- Lần này thực sự phiền toái rồi!

Trong nước bùn, trong lòng Tô Dật vô cùng căng thẳng.

Xung quanh, ba khí tức cường đại phong tỏa hắn lại, chỉ cần hắn động thì không thoát được sự dò xét của đối phương.

Không cần phải nói, ba người này lại là Nguyên Tông cảnh, đồng thời tới từ ba hướng khác nhau, lấp kín con đường phía trước của hắn.

- Lão đại, nếu không ta đi hấp dẫn sự chú ý của họ, sau đó rồi nghĩ cách thoát thân. Ngươi ở lại đây đừng nhúc nhích, đợi sau khi an toàn rồi hội tụ với ta.

Tô Tiểu Soái truyền âm nói với Tô Dật.

- Không được! Như vậy quá nguy hiểm!

Tô Dật lắc đầu, bỏ qua kiến nghị của Tô Tiểu Soái.

Hắn không ngừng suy nghĩ đối sách, nhưng lại không có có biện pháp gì hay.

Lần này là phiền phức chân chính, tình thế vô cùng nghiêm trọng, nếu không cẩn thận ứng phó sợ là sẽ phải chết ở đây.

- Tiếp tục lặn xuống đi, nếu không được thì trốn vào trong không gian thần bí!

Tô Dật cắn răng tính như vậy.

Không gian thần bí là cuối cùng vạn bất đắc dĩ mới có thể dùng, một khi tiến vào bên trong chẳng khác nào lấp kín tất cả đường lui của mình.

Nếu như người ngoài đi vào hắn có thể đối phó, nhưng nếu Huyết Dương tông cắm sào chờ nước thì Tô Dật cũng không có các hnào, cũng không thể cứ ở mãi trong đó rụt cổ không ra được.

Ao đầm này không biết sâu bao nhiêu, Tô Dật đoán đã lặn xuống dưới sâu khoảng trên trăm trượng rồi, nhưng vẫn chưa chạm tới đáy.

Bị ép tới đường cùng, hắn tiếp tục cùng Tô Tiểu Soái lặn xuống dưới.

Sau khi lặn xuống dưới mười mấy trượng nữa, hắn đột nhiên dẫm vào một vật cứng rắn.