← Quay lại trang sách

Chương 1306

Từ bên trong quang trụ đại nhật vô lượng bên hồ, vô số thân ảnh được truyền tống mà xuất hiện.

Một đám cường giả Nguyên Hoàng cảnh, Nguyên Hư cảnh bị đại nhật vô lượng bài xích, chậm rãi rơi vào trên bờ hồ, mỗi người đều chật vật không chịu nổi, trên thân thể máu me đầm đìa, nhìn như huyết nhân.

Mỗi người bị truyền tống đến bờ hồ, từng người đều uể oải mệt mỏi, trong đó có đám người Sư Tố Tố, Tần Vũ Sinh của Thương Vân điện, Tào Vân Phi của Cửu Tinh cốc.

Những người này đều bị thôn phệ vào không gian trước đó, không có đi qua được khảo nghiệm tầng thứ nhất, đầu tóc Sư Tố Tố rối bời, trên người có nhiều chỗ bị thương tổn, khuôn mặt trắng bệt thảm hại, chân hạ xuống lảo đảo không ngớt, muốn té ngã trên bờ hồ, hiển nhiên đã trải qua một hồi ác chiến.

Vẻ mặt Tần Vũ Sinh cũng vô cùng hốt hoảng, hai mắt dại ra, khí tức nguyên khí trên người hỗn loạn, bước chân không vững.

Nhìn từng đệ tử tông môn bị truyền tống ra ngoài, tảng đá nặng trong lòng Nguyên Tông cảnh của mấy đại thế lực như được tháo xuống, những đệ tử này nếu có sơ xuất gì, mặc dù là sơ xuất nhỏ nhất cũng mang đến tổn thất không lường trước được cho toàn bộ tông môn.

Theo những người bị truyền tống xuất hiện, mọi người phát hiện, các đệ tử đại môn đại tông bị truyền tống xuất hiện, còn những tán tu của tất cả tiểu thế lực, bởi vì thực lực không đủ, nội tình không đủ đều bị biến mất bên trong bí cảnh.

- Tố Tố!

Sắc mặt Hồ Khôn trầm xuống, chân hạ nguyên khí quán chú, thân hình như điện, nhanh chóng đi tới đến đỡ Sư Tố Tố.

Trên khuôn mặt Sư Tố Tố, sắc mặt trắng bệch, trên gương da thịt trắng nõn như tuyết có nhiều vết thương, máu từ trên vết thương chậm rãi chảy ra, nhìn thấy người Thương Vân điện đến, trong lòng Sư Tố Tố buông lỏng, hai mắt hoa lên.

- Hồ... Trưởng...

Ba chữ Hồ trưởng lão còn chưa nói ra hết, đôi hai mắt hoa lên, liền mê mang bất tỉnh.

Hồ Khôn kinh hãi biến sắc, liền vội vàng truyền nguyên khí vào trong cơ thể Sư Tố Tố, lấy ra một chai linh dược để đút vào miệng nàng, linh dược vừa mở ra, mùi vị thuốc đông y nồng nặc tràn ngập ra, nhìn một cái liền biết chính là thánh dược chữa thương của Thương Vân điện.

- Thương Vân điện, mọi người nhanh chóng lùi lại phía sau!

Hồ Khôn nhanh chóng giao Sư Tố Tố cho cường giả Thương Vân điện, bản thân nhanh chóng đi tới bờ hồ chờ, trong lòng sợ hãi không thôi, Sư Tố Tố là người trẻ tuổi nhất Thương Vân điện, tuyệt thế thiên kiêu ở bên trong bí cảnh tồn tại đã bị như thế, những người còn lại thì càng không cần phải nói.

Ngày sau đó Hồ Khôn cau mày, trong lòng âm thầm nổi lên cảm giác không tốt.

- Là thánh tử!

Một âm thanh già nua từ trong mũ che mặt kích động hô lên.

Một thanh niên tóc dài như thác nước từ trong cột ánh sáng nhanh chóng bay ra, vẻ mặt tuấn lãng, phong thần như ngọc, khác hoàn toàn với khí chất của đệ tử tông môn khác, nam tử mày kiếm mắt sáng, cả người ẩn chứa khí chất đặc biệt, ý thái không linh.

Theo tốc độ ánh sáng truyền đến, khí tức mênh mông cuồn cuộn tràn ngập, tóc có một chút mất trật tự, bàn chân điểm nhẹ, chậm rãi rơi trên bờ hồ.

Hai mắt Hồ Khôn như điện, nhìn nam tử quanh thân năng lượng xao động, tự sâu trong linh hồn có một luồng khí tức thần thánh hiện lên, trong lòng hơi kinh ngạc.

- Đó là người … Thánh Sơn?

Hồ Khôn nói nhỏ, yên tĩnh quan sát.

Nam tử kia như cảm ứng được, thân ảnh bước ra, lắc mình một cái liền đi tới bên cạnh hai lão mang mũ che mặt, trầm giọng nói.

- Đi, nơi đây quá nguy hiểm!

- Phải, thánh tử.

Hai lão trầm giọng nói phải.

Khí tức hai lão đội mũ che mặt tuyệt đối khai mở, đang lúc mọi người vô cùng hỗn loạn, nhưng thật ra không ai chú ý đến tình huống của bên này, hư không trước người hai lão nhân đội mũ che mặt xuất hiện vòng xoáy quỷ dị, tầng tầng lớp lớp không gian gợn sóng xao động.

Thánh quang cuồn cuộn, kim quang như hồng thủy vây quanh trên người thánh tử, chỉ trong chớp mắt, đã biến mất tại chỗ.

Hồ Khôn nhìn rõ ràng, trong lòng đột nhiên run rẩy, bí cảnh nơi này lại thu hút sự chú ý của nhân vật Thánh Sơn, ở bên trong bí cảnh tột cùng đã xảy ra chuyện gì, Hồ Khôn càng ngày càng cảm giác được bí cảnh lần này không tầm thường.

Bầu trời hơi sáng, núi rừng tiếp nối, nơi xa một đạo hà quang bắn vào rừng rậm mà lên.

Ba người cấp tốc xông vào khoảng không, chạy như bay trong rừng rậm, đó chính là ba người Thánh Sơn mới vừa chạy rời đi.

- Thánh tử, đến cùng phát sinh chuyện gì?

Người che mặt nặng nề hỏi thăm.

- Nơi đây vô cùng quỷ dị, xém chút nữa bị chết trong bí cảnh rồi.

Ba người trong lúc đến Hỗn Loạn vực tìm kiếm Tô Dật, ngũ thánh tử Tuyết Hồng Lâu, đồng thời hắn cũng bị hút vào bên trong bí cảnh, nhưng lại không đi qua được khảo nghiệm của tầng thứ nhất, một mực ở phía trước dãy núi bị vật chết truy đuổi, thoát chết mấy lần.

- Thánh tử, có nhìn thấy Tô Dật không? Hắn cũng bị hút vào bên trong bí cảnh.

- Hả?

Tuyết Hồng Lâu ở bên trong bí cảnh, một mực chạy trốn nguy hiểm, lại không tiến vào trong dãy núi, chưa gặp phải Tô Dật, có lẽ Tô Dật tiến nhập sâu vào trong bí cảnh, không biết chừng còn nhận lấy được cơ duyên to lớn.

Nghĩ đến việc này, trong lòng Tuyết Hồng Lâu vô cùng không vui, trầm giọng nói.

- Trước tiên tìm một nơi để ta khôi phục rồi hãy nói.

Rừng rậm thật sâu, cổ thụ to lớn dày đặc, một gã thiếu niên đi trong rừng, khí vũ hiên ngang, trong ánh mắt mâu quang thâm thúy.

Đột nhiên cảm giác tren đỉnh đầu có cường giả bay qua, nhanh chóng trốn vào rừng cây, thu liễm khí tức, Hỗn Loạn vực là nơi không có quy tắc, cẩn thận mới là thượng sách.

- Nơi này chính là Hỗn Loạn vực sao? Ba người kia tu vi thật mạnh.

Trong lòng thiếu niên nổi lên sợ hãi.

Thiếu niên đi tới Hỗn Loạn vực không bao lâu, liền cùng Man Yêu Thú gần đó trải qua một cuộc ác chiến, hôm nay thì gặp phải ba người khí tức trầm ổn, linh khí của hắn không dò được cảnh giới, nhưng theo nhìn vào trình độ hồn hậu mà nói, so với những lão yêu quái trong tông môn cũng không kém bao nhiêu.

- Tiểu sư thúc lại đến nơi này rèn luyện sao?

Thiếu niên kia chính là Tư Đồ Mục Dương đến Hỗn Loạn vực tìm kiếm Tô Dật, chờ đợi ba người bay qua, Tư Đồ Mục Dương thu liễm khí tức tiếp tục tiến lên.

Chỗ xa, một nhóm năm người đi lại trong rừng, trang phục giống nhau, nhìn một cái liền biết là đệ tử đại tông môn, trên ngực có xăm mặt trời đỏ chói.

- Lưu Dương sư huynh, Tất Tôn trưởng lão bảo chúng ta lục soát tìm kiến nơi hạ lạc của Tô Dật trong bí cảnh, không phải chúng ta đi quá xa chứ?

Trong đó một tên đệ tử nhút nhát nói.

Đệ tử được gọi là Lưu Dương, ghé mắt nhìn đệ tử lên tiếng kia, khóe miệng nhấc nụ cười giễu cợt, một chân nâng lên, mạnh mẽ đá người đệ tử lên tiếng kia lăn thật xa, vừa lúc lăn ngay chân Tư Đồ Mục Dương.

Lưu Dương chế giễu nói:

- Sao lại không cẩn thận như thế? Sư đệ, ngươi bị Tô Dật làm tổn thương sao?

Nói xong, chỉ vào đệ tử nằm trên mặt đất không ngừng kêu thảm thiết.

Đệ tử Huyết Dương tông đánh, mắng nhiếc, tay ôm bụng, la lớn khôn ngừng.

- Ngươi!

Lưu Dương nhìn sư đệ trên đất tru lên không ngừng, nhỏ giọng nói.

- Mới vừa rồi bí cảnh kia kinh khủng như vậy, tất cả mọi người đều bị nuốt vào bên trong, ngươi muốn chết nhưng ta vẫn chưa muốn chết đâu? Nay thân làm sư huynh dạy dỗ ngươi một chút, có một số việc không nên quá chăm chú, chúng ta đi một vòng trở về, cũng không ai biết chúng ta có chăm chú tìm kiếm Tô Dật tặc nhân hay không.

- Tô Dật?

Tư Đồ Mục Dương đỡ tên đệ tử kia dậy, mày kiếm nhăn lại, tự lẩm bẩm.