← Quay lại trang sách

Chương 1307

Ngươi biết Tô Dật?

Ngay sau đó tâm thần Tư Đồ Mục Dương như ngưng lại, nhớ lại những lời đối thoại vừa rồi, xem ra đối phương đang tìm tiểu sư thúc, mắt lạnh nhìn đối phương, nghiêm ngặt nói rằng.

- Ta không biết Tô Dật.

- Tiểu tử, ngươi biết chúng ta là ai không?

Đám người Huyết Dương tông sắc mặt không tốt nói.

- Lại là một tên tiểu tử không biết sống chết, ngay cả Huyết Dương tông chúng ta cũng dám lừa gạt!

Đệ tử Huyết Dương tông bên cạnh ồn ào nói.

Ánh mắt Lưu Dương hơi khép lại, hai tay xoa vào nhau, lắc lắc cổ kêu răng rắc, gằn giọng nói:

- Này này, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, ngươi biết Tô Dật sao?

Nói xong, một tên từ từ đi về phía Tư Đồ Mục Dương, nguyên khí Tư Đồ Mục Dương bắt đầu khởi động, ánh mắt ngưng lại, lặng lẽ chuẩn bị sẵn sàng.

Đại nhật vô lượng tỏa ra kim quang bốn phía, quang trụ thần vận dạt dào, không ngừng phun ra những người đã nuốt vào, đám người Huyền Sương tông, bao gồm Cao Thương ở bên trong nhóm đầu tiên tiến nhập bí cảnh cũng đã xuất hiện.

Cao Thương cùng người Huyền Sương tông, so với lúc đi vào số người đã thiếu đi một nửa, cánh tay Cao Thương hơi rũ xuống, áo bào dính đầy vết máu, vừa mới rơi xuống đất, liền lảo đảo ngã trên bờ, miệng há ra thở dốc từng ngụm.

Toàn quân tiểu thế lực còn lại hầu như bị diệt, tuy bọn họ tổn thất nhưng kết quả thế này cũng là may mắn lắm rồi, đoàn người Cao Thương ở bên hồ thổ nạp điều tức, trong lòng hơi chấn động một chút, có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới lần tiến nhập vào bí cảnh này lại tổn thất thảm trọng như vậy. Ngay sau đó, lấy từ trong ngực ra một viên đan dược, tại chỗ bắt đầu thổ nạp điều tức.

Hồ Khôn nhìn chằm chằm vào đại nhật vô lượng, hắn ở nơi này chờ đám người Thương Vân điện như Ngụy Hồng trưởng lão cùng Vũ chấp sự, Lăng Phong, Hác Nhất Đao. Bọn họ có tu vi đều từ Nguyên Hoàng cảnh trở lên, là trụ cột chân chính của Thương Vân điện, tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm.

Nghi ngờ trong lòng Hồ Khôn còn chưa được giải, chân mày nhíu chặt, Hồ Khôn thật sự muốn tóm lấy một người nào đó đến hỏi một chút, đến cùng ở bên trong bí cảnh phát sinh chuyện gì.

- Xuất hiện rồi.

Đệ tử Thương Vân điện phía sau chỉ vào đại nhật vô lượng hô lớn.

- Ngụy trưởng lão!

Trong chớp nhoáng, Ngụy Hồng cùng mọi người Thương Vân điện đều hôn mê bất tỉnh, bị quang trụ chậm rãi tống xuất, kim quang nâng đỡ, bị chậm rãi nhẹ nhàng đặt bên bờ.

Hồ Khôn chân đạp nguyên khí tăng vọt, bên trong cực quang điện, phiêu nhiên bay tới bên đám người Ngụy trưởng lão.

Ngụy Hồng cùng người Thương Vân điện đang nằm trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, không hề hay biết.

Hồ Khôn vỗ một chưởng về phía Ngụy Hồng, bàn tay nguyên khí chậm rãi truyền vào bên trong cơ thể Ngụy Hồng, trong lòng Hồ Khôn vô cùng kinh hãi, linh hồn điều tra phát hiện đám người ngụy trưởng lão bị công kích linh hồn nghiêm trọng.

Ngụy Hồng lại là Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng, linh hồn tầm thường công kích khó có thể tổn thương được hắn, có thể khiến linh hồn Ngụy Hồng chịu công kích nghiêm trọng, bên trong bí cảnh không biết gặp phải nhân vật khủng bố như thế nào?

Thần sắc Hồ Khôn ngẩn ra, bị mấy tiếng kinh hô phía sau đánh vỡ trầm tư.

- Kỳ Nhiên!

Đường Vọng cùng Đào Nguyên Đức trưởng lão của Cửu Tinh cốc trong lòng run lên, trên không trung có mấy đạo thân ảnh đạp không mà tới, vọt mạnh đến bên người Kinh Kỳ Nhiên.

Thời khắc này Kinh Kỳ Nhiên làm gì còn phong độ nhẹ nhàng như lúc đầu, đầu tóc rối bời, hai mắt mệt mỏi vô thần, nhìn tôn giả trưởng lão của hắn đến đây, hai mắt Kinh Kỳ Nhiên lại lộ ra một trận lạnh lẽo, đột nhiên cuồng tiếu không thôi.

- Ha ha ha, đều là các ngươi! Ta muốn đem các ngươi giẫm đạp dưới chân!

Kinh Kỳ Nhiên tay chân cuồng động, giống như bị tẩu hỏa nhập ma!

- Kỳ Nhiên, ta là Đào trưởng lão! Rốt cuộc ngươi bị làm sao?

Đào Nguyên Đức kinh hãi vô cùng, rung giọng nói.

- Có khả năng ở bên trong huyễn cảnh.

Ánh mắt Đường Vọng trưởng lão bên cạnh căng thẳng, trầm giọng nói.

Vừa dứt lời, bàn tay Đường Vọng xuất hiện một quả cầu sáng chói, như ngôi sao trên bầu trời, lúc sáng lúc tối, sáng lạn không gì sánh được, giống như sao băng chay đi thu hút nơi sâu trong mi tâm Kinh Kỳ Nhiên.

Một lát sau, sóng mắt Kinh Kỳ Nhiên dần dần trong suốt, nhìn mặt mũi quen thuộc trước mắt, đầu hắn đau như muốn nứt ra, đất trời quay cuồng, cảnh tượng khủng bố bên trong bí cảnh lại bắt đầu hiện lên rõ mồn một.

- A! Đầu của ta! Đầu của ta đau quá!

Kinh Kỳ Nhiên ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, mồ hôi chảy ròng, vô cùng chật vật.

- Niếp trưởng lão, Đường trưởng lão, ta mang Kỳ Nhiên trở về tông môn trước, tiếp tục như vậy, tính mệnh Kỳ Nhiên khó bảo toàn được.

Đào Nguyên Đức cùng Đổng Trường Khanh trưởng lão mỗi người một bên, nhanh chóng trụ đầu vai Kinh Kỳ Nhiên, nói với Niếp trưởng lão cùng Đường Vọng.

Niếp trưởng lão cũng cau mày, trong lòng giữ kín như bưng, nhìn Kinh Kỳ Nhiên tẩu hỏa mà không nói một lời.

Đào Nguyên Đức cùng Đổng Trường Khanh không có đem Tô Dật mang về tông môn, Thần Diệu cốc chủ liền để hai người ở lại trấn thủ Phong Lôi cốc xem như trừng phạt nghiêm khắc. Bây giờ Kinh Kỳ Nhiên lại bị trọng thương ở đây, quyết định bản thân không thể mang Kinh Kỳ Nhiên mang về Cửu Tinh cốc, nếu không Thần Diệu trách tội xuống, bản thân khó tránh vạ lây.

Lập tức, sắc mặt trầm xuống, nói:

- Làm phiền Đào trưởng lão cùng Đổng trưởng lão, bí cảnh nơi này vẫn còn chưa rõ ràng, ta và Đường Vọng trưởng lão ở chỗ này tiếp tục tra xét, nhờ hai người các ngươi mang Kỳ Nhiên trở về tông môn, trên đường từng thời khắc nhớ chú ý đến Kỳ Nhiên.

Nghe xong lời của Niếp trưởng lão, Đào Nguyên Đức cùng Đổng Trường Khanh nhìn nhau, gật đầu tán thành, lập tức hóa thành hai đạo lưu quang nhánh chóng vụt đi trong hư không.

Trong lòng Đường Vọng vô cùng sợ hãi, nhìn hai người rời đi, liền tập trung ánh mắt hướng khác của bờ hồ.

- Diệu Thiền!

- Vương Trần!

Những nhân vật cấp trưởng lão các tông môn la hét lên khi nhìn thấy đệ tử mình thương yêu lâm vào cảnh ngộ này, lòng đau như dao cắt.

Mà đại bộ phận thế lực còn lại, khi khi tiếp nhận đệ tử của mình liền nhanh chóng rời đi, không hề dừng lại.

Mày Đường Vọng trầm thấp, nhẹ giọng nói với Niếp trưởng lão:

- Niếp trưởng lão, những người bị hút vào có thể đi ra, những người không đi ra được đoán chừng đã bỏ mệnh ở bên trong bí cảnh.

Niếp trưởng lão hơi ngừng lại, nhìn quang trụ vô lượng dần dần yếu đi, nhỏ giọng nói:

- Còn có một người đâu? Sao hắn không có xuất hiện? Lẽ nào đã vẫn lạc rồi?

Đường Vọng phỏng đoán người Niếp trưởng lão nói chắc là Tô Dật, tập trung nhìn vào, quả thực bốn phía không nhìn thấy bóng dáng Tô Dật.

Trong lòng một hòn đá chậm rãi đè nặng, chân mày càng lúc càng nhíu chặt.

Một tiếng hô kinh thiên vang dội, chỗ Huyết Dương tông nơi xa, đầu người rung động, toàn thân Tất Tôn huyết khí cuồn cuộn, mặt sắc lạnh lẽo, hai mắt đỏ tươi, thần tình vặn vẹo, thân thể run rẩy không thôi.

Nằm dưới chân Tất Tôn chính là hai người Lý Trường Thanh cùng Tông Hoài, phía trước người Lý Trường Thanh có một lỗ máu to lớn, ngăm đen thâm thúy, nhìn thấy mà kinh hãi, thương thế của Tông Hoài cũng cực kỳ thê thảm, vai trái có một lỗ trống rỗng, vết cắt ở ống tay áo phơi thật dài, máu trên người chảy ra, như huyết nhân.