Chương 1320
Đối với những người cùng tu vi, ngươi là người bất khả chiến bại, nhưng ở Hỗn Loạn vực này kẻ địch quá nhiều, vẫn nên cẩn thận là hơn.
- Ừ, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn! Tới một người giết một người, tới một đôi ta kiếm lời thêm một chút, này Thiên Tuyết, ngươi vừa mới quan tâm ta sao?
- Ta chỉ lo lắng cho vấn đề khôi phục của mình.
Thiên Tuyết khẽ gắt nói, da mặt trắng như tuyết tăng một chút đỏ ửng.
- Dáng vẻ mạnh miệng này của ngươi, ta thật muốn nhìn.
- Hừ!
Linh Thiên Tuyết như cạn lơi, không nói gì thêm.
Tô Dật cười rạng rỡ, hắn cảm thấy sau khi Linh Thiên Tuyết tỉnh dậy khác biệt với dáng vẻ cao ngạo lạnh lẽo trước kia, thì ra Yêu Hoàng cũng xấu hổ mạnh miệng, nghĩ đến điều này, không khỏi mỉm cười.
Thanh Hoàng nhìn Tô Dật phía trước, nhẹ nhàng cười, cũng không nói gì thêm, nghĩ Tô Dật đã nghĩ ra phương pháp, nên lặng lẽ thối lui ra sau.
Các khe núi ngang dọc, núi non rộng lớn, những ngọn đồi xanh nơi xa chồng chéo lên nhau, giống như sóng lớn nhấp nhô trong biển, cuồn cuộn dâng trào.
Diện tích lãnh thổ Hỗn Loạn vực mở mang, phi hành hơn nửa ngày, mặt trời càng lặn xuống, ánh tà dương dần hạ xuống chân trời, khi vừa chạm vào triền núi, giống như có ở đao phong chỉa lên, thần quang phát ra bốn phía, như từng mảnh kim quang vẩy ra bắt đầu hạ xuống, đem từng mảnh biển rừng, phủ lên một tầng sắc hồng.
Trời chiều chiếu rọi trên bầu trời xanh biếc, mây mù lượn quanh, dưới bầu trời rực rỡ cùng đám mây mù là một tòa thành trì hiện rõ.
Đường Vọng đi phía trước nhất, quay người về phía sau nói với Tô Dật:
- Đến Cửu Tinh thành, Tô Dật tiểu hữu, trời không còn sớm, chúng ta ở Cửu Tinh thành nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai lại khởi hành quay về Bá Vương tông.
Tô Dật hơi trầm ngâm suy nghĩ, Tư Đồ Mục Dương bị trọng thương, cần phải nhanh chóng khôi phục, suốt đêm bôn ba quả thực không thích hợp, vì vậy mọi người thả chậm tốc độ, chậm rãi hạ xuống đất, đi bộ vào Cửu Tinh thành.
Cửu Tinh thành, Liên Minh đại hội trước đây cũng bắt đầu từ nơi này, Cửu Tinh thành không thể so với địa phương khác, nó là tòa thành trì phồn phoa nhất của Cửu Tinh cốc, bên trong cường giả đông đảo, Tô Dật không nghĩ tới, lại đến nơi này.
Sau khi tiến vào thành trì, bầu trời đêm ánh trăng tỏa sáng, gió đêm thổi mát, những ngôi sao nhỏ ti ti xuất hiện.
Buổi tối Cửu Tinh thành tràn ngập sương mù, mới vừa vào đêm trên đường đã có rất nhiều người qua lại, là thành trì phồn vinh nhất Cửu Tinh cốc. Nhìn về nơi xa, những tòa nhà rực rỡ xen vào nhau tinh tế, ánh đèn tỏa sáng vô cùng rực rỡ, hàng chục cung điện có thể nói là kim bích huy hoàng, độc nhất vô nhị.
Mấy người Tô Dật cùng Thanh Hoàng được Đường Vọng giới thiệu qua, lúc này mới chân chính quan sát kỹ Cửu Tinh thành, quả nhiên phi phàm, danh tiếng là nhất lưu thế lực của Cửu Tinh cốc ở bên trong Hỗn Loạn vực cũng không phải dùng để trưng cho đẹp.
So với nhất lưu thế lực Thương Vân điện, Huyết Dương tông cũng không kém bao nhiêu, vài tòa thành trì Bá Vương tông so với Cửu Tinh thành thì chẳng khác này lấy nhỏ so với lớn.
Trước đó nghe Hoàng Kiện giới thiệu qua, ba nhất lưu thế lực Hỗn Loạn vực cộng lại cũng không sánh bằng một Thánh Sơn Trung Châu.
Thánh Sơn, trong lòng Tô Dật lại chôn hạ một vẻ lo lắng.
Ven đường nơi đi qua, một tòa tháp mọc lên chọc trời, cao vút tầng mây.
- Linh Bảo các!
Trong lòng Tô Dật rét thầm, thật sự đến nơi nào cũng thấy Linh Bảo các, có người nói Linh Bảo các phân bố ở lục lục tam châu nhất hải, trong mỗi thành trì đều có một thế lực, như vậy tạo nên một mạng lưới rộng lớn, không chỉ có một mạng lưới giao dịch, mà càng có tin tức mạng lưới tình báo.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Dật chợt lạnh, thế lực sau lưng Linh Bảo các rốt cuộc là nhân vật khủng bố nào?
Được Đường Vọng dẫn đường, rất nhanh đám người Tô Dật cùng Thanh Hoàng đến một bức tường màu đỏ, gạch xanh hùng vĩ, trên đó có viết ba chữ «Phủ Thành Chu » thật to, thủ vệ trước cửa nhìn thấy Đường Vọng dồn dập hành lễ, vô cùng tôn kính.
Tiến nhập môn đường, một mảnh đình lang thuỷ tạ chiếu vào, quanh co khúc khuỷu, ở giữa vẽ đường thu thủy, mùi thuốc lá um tùm, làm người say mê.
Bên trong thủy tạ trung ương, có một nam tử tuấn mỹ ước chừng 35 tuổi, trên người mặc một thân bào phục tuyết trắng, mặt như ngọc, mắt như ngôi sao chiếu rọi, khuôn mặt sắc bén, tướng mạo phi phàm, cả người khí cơ nguyên khí phun phát, quang huy nhàn nhạt tán phát.
Trông thấy bọn người Tô Dật tiến vào tiền đường, trong mắt tinh quang lóe lên, miệng mỉm cười chúm chím, nhìn Tô Dật cùng Đường Vọng đi vào.
Đường Vọng cúi người thi lễ, vẻ mặt cung kính nói:
- Nam Cung thành chủ, tiến vào được chứ?
- Ha ha ha, mọi người cứ tự nhiên, tiên thể Cốc chủ an khang hay không?
- May mắn vẫn bình an.
Đường Vọng mỉm cười.
Nói xong Đường Vọng giới thiệu người nam tử trước mắt với Tô Dật, thì ra nam tử trước mắt này chính là Thành chủ Cửu Tinh thành - Nam Cung Hàn Qua.
- Nguyên Hoàng thất trọng.
Khuôn mặt Linh Thiên Tuyết khẽ động.
- Cái gì? Một người hơn ba mươi tuổi đã có tu vi Nguyên Hoàng cảnh.
Khuôn mặt Tô Dật khẽ biến.
Tô Dật không chỉ lau mắt nhìn nam tử trước mặt, đại ca Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình của hắn, cùng thời điểm hắn từng gặp ở rừng rậm Man Yêu cũng chỉ có tu vi Nguyên Hoàng cảnh tam trọng, sau đó mượn nhờ linh trì tiểu dịch bên trong không gian thần bí của hắn, cùng Tinh Hồn Bổ Thiên Đan mới nhanh chóng nâng cao tu vi.
Cái tên Nam Cung Hàn Qua này thiên phú cũng quá nghịch thiên đi, so với Thánh tử Thánh nữ Thánh Sơn đều lợi hại hơn nhiều.
- Người này ánh mắt trong suốt, không có tạp niệm, ta nhìn không thấu, ngươi cẩn thận một chút, nhanh chóng rời đi.
Linh Thiên Tuyết nhìn thấy Nam Cung Hàn Qua, sắc mặt ngưng trọng.
- Được.
Tô Dật âm thầm nghĩ, Cửu Tinh cốc quả nhiên ngọa hổ tàng long, một thiên tài tuyệt thế như vậy mà không đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Cửu Tinh cốc, lại cam nguyện đảm nhiệm chức thành chủ của thành trì, thực sự khiến người ta nhìn không thấu.
Đôi mắt Nam Cung Hàn Qua sâu thẳm, thâm thúy, quan sát Tô Dật một chút cất giọng nói:
- Chắc hẳn vị trước mắt này chín là Tô Dật Tông chủ nổi danh ở Hỗn Loạn vực gần đây, đúng thật là trẻ tuổi tài cao, khiến người thán phục.
Khóe miệng Nam Cung Hàn Qua mỉm cười, lên tiếng tán thưởng.
- Nam Cung thành chủ cũng là rồng phượng giữa loài người, tuổi trẻ mà tu vi thâm cao, Tô Dật ta bội phục!
Đồng thời tiếng Tô Dật cũng tán thưởng vang lên.
Nói xong, Nam Cung Hàn Qua phân phó cho hạ nhân dẫn mọi người đến phòng nhỏ nghỉ ngơi, theo sau Đường Vọng cùng Nam Cung Hàn Qua tiến vào trong thư phòng.
Trong phòng, bài trí theo phong cách cổ xưa, tất cả sàn nhà đều được lót đá kim cương, khí chất phi phàm.
Tô Dật đi vào phòng cùng Tư Đồ Mục Dương, Tư Đồ Mục Dương đã tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, khí tức uể oải.
- Tiểu sư thúc!
Tư Đồ Mục Dương nhìn thấy Tô Dật đi tới, nhẹ giọng gọi.
- Ngươi tỉnh rồi!
Tô Dật lo lắng nhìn Tư Đồ Mục Dương, kéo chăn phủ lên cho hắn.
Trên thân thể đau đớn kịch liệt khiến Tư Đồ Mục Dương đau đớn kêu ra tiếng, Tô Dật nhìn Tư Đồ Mục Dương nhẹ giọng cười nói.
- Ta cho là ta cậy mạnh rồi, không ngờ còn có người cậy mạnh hơn ta.
Tư Đồ Mục Dương muốn cùng Huyết Dương tông đại chiến, hắn dùng Nguyên Hư cảnh chiến đấu cùng Nguyên Hư cảnh tầng năm, nhằm tu luyện Nguyên Hư cảnh quả thật có chút lỗ mãng, chỉ biết gãi đầu, cười hắc hắc không ngừng.
- Tính tình của hắn cùng ngươi thật sự quá giống nhau, đều thích khoe khoang.
Linh Thiên Tuyết tức giận nói.
- Ha ha, khoe khoang vì có bản lĩnh.
Tô Dật nhẹ giọng trả lời.
Nói xong, trong lòng Tô Dật không khỏi sợ hãi thán phục, mười bảy tuổi đã là Nguyên Hư cảnh đã là tuyệt đỉnh thiên tư, thiên kiêu nhân loại rồi.
- Thôi đi, mặc kệ ngươi.
Linh Thiên Tuyết tức giận nói.