← Quay lại trang sách

Chương 1321

Mục Dương, sao ngươi lại tớn Hỗn Loạn vực rồi?

Tô Dật không nói tới Thần Kiếm môn, Thần Kiếm môn là cái khó trong lòng hắn, không bỏ qua được, nhưng Tô Dật vẫn nhớ Mục Dương trong lòng.

- Tiểu sư thúc công, còn nói sao, đại hội Thánh Vũ người rời đi từ khe không gian, sau đó lại không còn tin tức gì của người nữa, ta vẫn luôn tìm kiếm tin tức của người.

Nét mặt của Tư Đồ Mục Dương ảm đạm.

- Mục Dương, ta...

Trong lòng Tư Đồ Mục Dương biết rõ, trong lòng Tô Dật hẳn là có oán hận với Thần Kiếm Môn. Vân Lăng Phong hãm lại Tô Dật, toàn bộ Thần Kiếm môn lại không hề trách tội Vân Lăng Phong, dù sao Tô Dật đã chết, Vân Lăng Phong thừa kế cơ duyên của lão tổ, sau này Thần Kiếm môn còn cần phải dựa vào Vân Lăng Phong chống đỡ. Cuối cùng, Vân Lăng Phong chỉ phải chịu phạt ở trong phòng ba năm không ra ngoài.

Rồi đến đại hội Thánh Vũ liều mạng tranh đấu với Thánh Sơn, rời khỏi Trung Châu, hai lần thoát khỏi cửa tử, Tư Đồ Mục Dương vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm Tô Dật. Ở trong lòng gã, Tô Dật không thể nào dễ dàng biến mất như vậy được, bất tri bất giác, Tô Dật thành mục tiêu truy đuổi của cuộc đời gã.

Tư Đồ Mục Dương nhìn Tô Dật rồi thoáng đã cười vui vẻ giống như đứa trẻ, như một ánh nắng mặt trời ánh vào trong lòng Tô Dật.

- Rồi sau đó ta chợt nghe nói người ở Hỗn Loạn vực, quậy cho khu này phong vân biến sắc, ngay khi xuất quan ta liền không chút trì hoãn mà tới tìm người.

Trong ánh mắt của Tư Đồ Mục Dương hiện lên vẻ sùng bái.

- Nơi đây quá mức nguy hiểm, ngươi không nên tới, nếu như lúc đó không có mặt ta thì ngươi làm sao bây giờ!

Tô Dật vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng, lúc đầu muốn xem Tư Đồ Mục Dương tiến bộ bao nhiêu, vì thế nên mới trì hoãn xuất thủ, làm cho Lưu Dương nháy mắt đã phát tác, suýt chút nữa đã bỏ mạng ở Huyết Dương tông.

- Sợ cái gì, tiểu sư thúc công người còn không sợ, ta lại càng không sợ.

Tư Đồ Mục Dương vểnh mặt chẹp miệng, mày kiếm hơi nhếch lên, dáng vẻ bất khuất nhưng chợt bị động đến thương thế làm Tư Đồ Mục Dương đau tới nhe răng trợn mắt.

- Aiz!

Tô Dật nhìn Tư Đồ Mục Dương, trong lòng hơi chấn động nhưng không hề thể hiện ra.

- Tiểu sư thúc công, kỳ thực trong môn có rất nhiều người đều rất nhớ người, Tô trưởng lão nghe nói người ở Hỗn Loạn vực láo loạn thì cực kỳ vui vẻ, ta lớn như vậy nhưng lần đầu tiên thấy ông ấy hài lòng như thế.

Tô trưởng lão, thân hình thấp bé nhưng ở trong lòng Tô Dật ông ấy như một ngọn núi, cực kỳ kính nể, đối với Tô Dật thì Tô Cuồng Ca vừa là thầy vừa là cha, vừa nghĩ tới Tô Cuồng Ca, trong lòng Tô Dật không thể tả được tư vị ra sao, không biết gần đây Tô trưởng lão như thế nào rồi...

- Kỳ thực còn cả phụ thân nữa, ông vẫn hy vọng...

Tư Đồ Mục Dương nhìn Tô Dật, lời đến miệng rồi lại không biết giải thích như nào. Trước khi đi phụ thân hy vọng mình sẽ khuyên bảo được Tô Dật quay lại Thần Kiếm môn. Thần Kiếm môn cũng không giống như Tô Dật nghĩ, Tư Đồ Mục Dương kẹp ở giữa đương nhiên là muốn nhìn thấy Tô Dật trở lại Thần Kiếm môn, tên Vân Lăng Phong kia mình cũng không vừa mắt.

Nhưng khi lần nữa gặp được Tô Dật, hắn đã hoàn toàn khác xưa, khí chất cao hươn nhiều, trên trán là khí tức nghiêm nghị tuyệt thế làm cho Tư Đồ Mục Dương biết gã đã cách người nam tử này càng ngày càng xa, còn nam tử này cũng đã cách Thần Kiếm môn càng lúc càng xa.

Tô Dật đương nhiên biết ý đồ của Tư Đồ Mục Dương, cũng không tiếp lời, hai người trầm mặc không nói.

Qua một lát, Tô Dật nghĩ tới trong Thần Kiếm môn cũng có một tên quỷ đáng ghét nữa, Mộc Dao, vì thế mở miệng hỏi:

- Mục Dương, ngươi biết lai lịch của Mộ Dao không?

- Mộ Dao? Tại sao tiểu sư thúc công lại đột nhiên hỏi tới nàng?

Tư Đồ Mục Dương vốn không phải đệ tử của Thần Kiếm môn, đối với Mộ Dao cũng chỉ có duyên vài lần, Tư Đồ Mục Dương cũng càng không có hứng thú gì với nữ nhân, chỉ một lòng truy cầu đỉnh cao võ đạo.

- Tùy tiện hỏi chút thôi, mới vừa rồi ngươi không phải nhắc tới Thần Kiếm môn sao, nàng ta khá chán ghét ta, không đến mức nàng ta cũng nhớ tới ta đấy chứ?

Tô Dật cắt ngang.

- Ghê tởm! Ngươi cho rằng ai cũng nhớ ngươi à!

Linh Thiên Tuyết nhẹ giọng mắng, dáng vẻ vô lại lúc này của Tô Dật thật sự làm Linh Thiên Tuyết cảm thấy cạn lời.

- Không phải, Thiên Tuyết, ngươi còn nhớ lời hứa của Kim Bằng không?

- Ngươi đang nói tới Đại Bằng Kim Châu?

Lời nói của Tô Dật làm cho Linh Thiên Tuyết trầm tư.

- Đúng vậy, Mộ Dao là thân thể nửa yêu của Kim Sí Đại Bằng, so với huyết mạch của Viêm Lân thì còn hoàn chỉnh hơn nhiều, năm đó lúc Kim Sí Đại Bằng Kim Châu di lưu tới đại lục, trải qua nhiều năm tản mạn khắp nơi như vậy, trở thành Mộ thị cũng khó nói.

- Có thể, thân thể nửa yêu không phải tùy tiện có thể kết hợp thành được, hơn nữa còn là chí tôn của Yêu tộc như Kim Sí Đại Bằng!

Linh Thiên Tuyết âm thầm gật đầu.

- Cho nên nếu quả thực là di lưu Đại Bằng, ta phải thực hiện lời hứa, tuy là nữ nhân kia cũng khá đáng ghét!

Tô Dật nghĩ tới dáng vẻ không chết không ngừng của Mộ Dao thì nhíu mày lại.

- Ha ha ha, ta cũng không biết nữa, nhưng ta biết nàng ta trong môn đệ của một vị thái thượng trưởng lão, hơn nữa vị thái thượng trưởng lão kia có quan hệ khá sâu xa với Tô trưởng lão.

Tư Đồ Mục Dương nói vậy.

- Ồ, thật là như vậy à, xem ra sau này gặp lại Tô trưởng lão còn phải hỏi lại chút!

Trong lòng Tô Dật như hiểu ra gì đó, hạ quyết tâm nói.

Dứt lời, Tô Dật lấy một chai linh dịch trong ngực ra giao cho Tư Đồ Mục Dương, căn dặn gã dưỡng thương cho tốt, ngày mai tăng tốc quay lại Bá Vương tông.

Tư Đồ Mục Dương cũng không khách khí với Tô Dật, thấy lại có linh dịch thì trong mắt tỏa sáng, ngay lập tức uống rồi ngồi xuống điều tức.

Tô Dật nhìn thoáng qua Mục Dương, trong lòng có một tình cảm ấm áp chảy qua rồi ra khỏi phòng.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, sao lốm đốm đầy trời, dạ nguyệt như một cái móc câu treo cao trên bầu trời. Gió đêm lẳng lặng thấm vào ruột gan.

Vèo.

Tô Dật suy nghĩ trong khoảnh khắc, nguyên khí bắt đầu khởi động dưới chân, một phát đã đứng lên đầu tường rồi biến mất trong bóng đêm.

- Ngươi đi đâu vậy?

Linh Thiên Tuyết nhìn Tô Dật.

- Thời gian còn sớm, đi ra ngoài một chút! Dẫn ngươi đi dạo phố!

Tô Dật thần bí nói, ánh mắt chứa ý cười.

Vào đêm, trên đường phố Cửu Tinh thành, người đi đường cũng không thiếu, đèn đuốc sáng trưng, phố xá không ngừng có tiếng bán hàng rong vang lên. Tô Dật nhanh chóng đi tới trước tháp cao của Linh Bảo các.

- Tới nơi này làm gì, ngươi muốn mua đồ sao?

Linh Thiên Tuyết tràn đầy sự nghi hoặc.

- Ngươi nói, nếu như ngươi khôi phục thân thể, thì sẽ mặc y phục hay thân thể trần truồng?

Tô Dật hất cằm một cái, nghi hoặc.

- Chuyện này... ngươi vô sỉ!

Linh Thiên Tuyết theo mạch suy nghĩ của Tô Dật, tinh đan của mình bị vỡ nên trở thành một sợi u hồn, nếu như khôi phục lại thân thể thì đương nhiên là trần truồng.

Nghĩ đến đây thì không khỏi má phấn đỏ bừng, dáng vẻ cực kỳ xấu hổ.

- Cho nên mới dẫn ngươi tới mua bộ quần áo, bây giờ ta là người có tiền rồi! Không thiếu tiền!

Tô Dật mò trong túi không gian lấy được của Ngọc Đỉnh tông, bên trong ngoài mười món đạo khí thì còn có các loại Huyền binh, Linh binh, Thần phẩm, Nguyệt phẩm, vô số đan dược. Hơn nữa có không dưới mấy tỉ nguyên thạch nhất tinh, nhị tinh, tam tinh.

Bây giờ Tô Dật đúng chất nhà giàu mới nổi, mua một bộ y phục cho Linh Thiên Tuyết đương nhiên không phải chuyện nói chơi.

- Ồ! Ta còn tưởng rằng...

Linh Thiên Tuyết hiểu ra hóa ra Tô Dật có ý này, mình đã một lần nữa hiểu lầm Tô Dật, trong lòng không ngừng xấu hổ. Nghĩ lại vẫn là do Tô Dật dẫn mình vào bẫy, dáng vẻ lại đàng hoàng như thế.

- Ồ...?

Tô Dật tỏ vẻ không hiểu, trong khi trêu đùa với Linh Thiên Tuyết thì rất nhanh tới trước Linh Bảo các.