← Quay lại trang sách

Chương 1328

Liệt Không ngọc?

Tô Dật lần đầu nghe được cái tên này, chỉ bằng vào tính chất xưa cổ không dấu vết cùng năng lượng rất lớn ẩn chứa trên nó đã làm Tô Dật cảm giác được vật này vô cùng không tầm thường.

- Ừm, sử dụng vật này có thể xé mở không trung, dịch chuyển không gian, truyền tống ngẫu nhiên tới bất kỳ nơi nào, vô cùng huyền diệu.

Linh Thiên Tuyết nói vậy, bản thân mình từ lâu đã từng, khi gia tộc còn chưa diệt vong, đại yêu trong tộc cùng một vị nhân loại tu vi Nguyên Hoàng cảnh đại chiến ba ngày ba đêm, chỉ một chốc là có thể đắc thủ rồi, đến cuối cùng tên nhân loại kia móc ra Liệt Không ngọc, xé rách hư không, bỏ chạy khỏi đó.

- Xé rách hư không, dịch chuyển không gian?

Mắt Tô Dật tỏ ra kinh ngạc, trong lòng hoảng hốt không ngừng.

Tu luyện võ đạo đến Nguyên Hư cảnh, có thể chân đạp hư không, nhận được lực cộng minh không gian, không giống với năng lượng nguyên khí của Nguyên Chân cảnh, có thể câu dẫn linh khí thiên dịa rót vào, có thể giúp năng lượng nguyên khí tăng lên mấy lần.

Tới Nguyên Tông cảnh có thể ảnh hưởng không gian, cách người mình tạo thành tràng vực thuộc về riêng mình. Ở trong tràng vực đó sở hữu không gian độc lập của riêng mình, pháp tắc không gian cùng quy luật đều do bản thân điều khiển.

Chiến đấu trong tràng vực đó, cho dù là công kích hay phòng ngự đều đứng ở thế bất bại, ngoại trừ trước sức mạnh tuyệt đối ra, có thể nói là sự tồn tại vô địch. Còn như đến Nguyên Vực cảnh liền có thể đào núi lấp biển, xé rách hư không, tiến hành việc dịch chuyển không gian.

Bỗng dưng, trong lòng Tô Dật lập tức nghĩ tới hai người, một người là viện binh của Thánh Vũ đại hội – Thánh Hỏa lão nhân, lúc đó chiến đấu kịch liệt say sưa, hư không của đại hội Thánh Vũ đột nhiên bị xé ra một kẽ hở, thân ảnh của một lão giả cất bước ra từ trong đó, làm thay đổi thế cục.

Một người khác chính là Hư Trần tới cuối của đại hội Thánh Vũ, Hư Trần lợi dụng thân thể Tiên Thiên lôi thai của mình, mượn Lôi Động Cửu Thiên thuận tay phát động trên hư không, xé không trung ra dẫn Tô Dật, Tây Vô Tình vào trong không gian liệt phùng, sau đó bản thân mình đã tới Hỗn Loạn vực.

- Có tác dụng lợi hại như vậy sao?

Tô Dật nghĩ lại cảnh tượng lúc đó vẫn thấy líu lưỡi, Cửu Thiên Huyền Hỏa, lôi điện khắp trời, đây là sức mạnh tự nhiên bậc nào mới có thể làm sản sinh ra được vết nứt không gian chứ!

- Liệt Không ngọc có người nói bên trong nó chứa năng lượng của một trăm viên Thất Tinh nguyên thạch, hình như là do một người cường giả tuyệt thế tới từ Ngự Thiên cung, lợi dụng sức mạnh tinh thần rất mạnh, mượn khả năng thông thiên để phong ấn năng lượng của một trăm viên Thất Tinh nguyên thạch vào trong Liệt Không ngọc, bằng vào quy tắc đặc thù của năng lượng sản sinh cộng minh với không gian, sau khi sử dụng sẽ hình thành không gian liệt phùng khiến cho không gian ngẫu nhiên có quy tắc cùng loại tiếp nối với không gian đó.

Linh Thiên Tuyết tỉ mỉ nhớ lại khi đó lão nhân trong tộc nói về tình huống của Liệt Không ngọc với mình.

- Lại là Ngự Thiên cung!

Tô Dật thốt lên, ánh mắt hơi khựng lại.

- Ngươi biết Ngự Thiên cung sao?

Câu trả lời của Tô Dật làm Linh Thiên Tuyết hơi kinh ngạc. Bây giờ mình cugnx là Ngự Hồn sư nhận chứng của Ngự Thiên cung, Cổ Lạc lão nhân cùng Ngự Thiên cung đã mấy lần trợ giúp mình, ở trong đại hội Thánh Vũ, toàn bộ Ngự Thiên Phân Cung trong Trung Châu đều đứng ra, nghĩ lại mình đã nhận của Cổ Nhạc lão nhân không ít ân nghĩa.

Mà người nhà họ Tô bây giờ còn đang ở trong Ngự Thiên cung, phẩm chất linh hồn của mình còn chưa có con số xác định. Tô Dật đưa ra quyết định, đợi khi tất cả mọi chuyện tạm thời ổn định sẽ tới Ngự Thiên tổng cung một chuyến.

- Chỉ có điều Liệt Không ngọc có thể chứa được năng lượng to lớn như vậy, bên trong nó vốn có quy tắc không gian khó có thể tưởng được.

Sau mỗi lần sử dụng, quy tắc không gian đều sẽ thay đổi, vì vậy tổng cộng có thể sử dụng ba lần, sau mỗi lần sử dụng, Liệt Không ngọc đều sẽ có mười ngày ngủ đông, cho tới khi quy tắc không gian thuận theo cấm chế của Ngự Thiên cung bày ra, qua thời kỳ ngủ đông thì mới có thể tiếp tục sử dụng.

Tô Dật liên tục gật đầu rồi lập tức trầm ngâm, mày kiếm cau lại.

- Đúng rồi, trọng bảo bậc này nếu như có thể sử dụng vô hạn, quả thực có thể nói là nghịch thiên, chỉ có điều lại chỉ dùng được ba lần đã đủ công dụng kinh người rồi, trọng bảo như thế, trên đời hiếm có cũng là chuyện bình thường.

- Ừ, cho dù Ứng Vô Hưu rốt cuộc là ai, ông ấy có thể tặng trọng bảo cho ngươi như thết tuyệt đối là đã cho ngươi ân huệ, cơ duyên lớn! Tuyệt đối có thể giúp ngươi chạy thoát trong lúc nguy nan.

Linh Thiên Tuyết thì thào vậy, sau đó thở dài.

Tô Dật âm thầm suy nghĩ, thế lực sau lưng Linh Bảo các có thể thấy được một chút rồi.

- Mới vừa rồi ông ấy hàn huyên về Huyết Dương tông với ta, còn cả Cửu Tinh cốc nữa, đây đều là thế lực mong muốn có được Bá Vương tông ta, cộng thêm nam tử thần bí lần này chúng ta gặp được, rất có thể chính là người của Thánh Sơn mà Thanh Hoàng nói, Linh Bảo Tháp tự thành không gian, không thể xác minh được thân phận.

Tô Dật nói rồi liền nằm lên giường, vẻ mặt nghiêm túc.

- Xem ra có rất nhiều người đều nhìn ta chằm chằm đây!

Tô Dật ngáp một cái, sự mệt mỏi bò lên mặt.

- Ta luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn.

Trên gương mặt ôn nhuận như mỡ của Linh Thiên Tuyết nở nụ cười, thêm chút trầm trọng.

- Ứng các chủ nói đúng, chọn theo bản tâm, đạp lên núi cao đi trên sông hiểm, qua được dòng nước siết, một ngày nào đó ta sẽ leo lên đỉnh núi của Hỗn Loạn vực này, giết trở lại Trung Châu!

Trong bóng tối, ánh mắt Tô Dật sáng quắc, vẻ kiên nghị thoáng hiện.

Linh Thiên Tuyết trong tâm hải, gương mặt gầy như điêu khắc ra, trong bụng cảm thấy chấn động, không để lại chút vết tích nào.

Đột nhiên, trong đầu truyền tới một tiếng hét chói tai của Linh Thiên Tuyết, phấn nhan cực kỳ tuyệt mĩ đột nhiên vặn vẹo.

- Ngươi! Ngươi làm gì thế!

- Ta cởi quần áo nghỉ ngơi mà!

Vẻ mặt Tô Dật vô tội nói.

- Ngươi đã Nguyên Hư cảnh cửu trọng rồi, ngồi tĩnh tọa điều tức là được, không cần ngủ! Coi như ngủ thì cần gì phải cởi quần áo như thế!

Linh Thiên Tuyết căng thẳng nói nhanh hơn, tình huống này lần đầu tiên nàng gặp phải, chân tay luống cuống, một rặng mây đỏ dâng lên cổ.

- Có nhà ai ngủ mà mặc quần áo? Cũng đúng, đám mèo con các ngươi đều có lông!

Tô Dật chẹp miệng, mắt sáng như sao nở nụ cười xấu xa.

- Ngươi lặp lại lần nữa xem! Ngươi là tên vô lại! Đồ con rệp! Bại hoại!

Linh Thiên Tuyết tức giận quát chói tai.

Tàn hồn của Linh Thiên Tuyết ở trong đầu Tô Dật tức giận tới run run, mắt hạnh trừng trừng, gương mặt thanh tú bức người tức giận không ngừng.

Tu luyện tới Nguyên Hoàng cảnh rồi, kỳ thực tuổi tác của Linh Thiên Tuyết cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, so với Tô Dật từ nhỏ đã lưu manh pha trò, xảo quyệt hạng nhất thì Linh Thiên Tuyết như một con thỏ trắng nhỏ, thuần trắng, ngay cả lời nói thô tục cũng chưa bao giờ nói.

Tô Dật xoa xoa cái tai, cảm giác như Linh Thiên Tuyết đang kêu to bên tai vậy, chân mày càng nhíu càng chặt, vai trùng xuống, bất đắc dĩ nói.

- Được rồi, chỉ đùa ngươi thôi, hành hạ tới mức khiến ta không ngủ nổi, tinh lực của ngươi thật là dồi dào đó!

Sự giảo hoạt hiện lên giữa hai lông mày.

- Cút!

Linh Thiên Tuyết sử dụng khí lực toàn thân, tạo thành từng đợt dao động trong linh hải của Tô Dật.

Vừa dứt lời, Tô Dật giả vờ mắt điếc tai ngơ, bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh khoanh hai chân lại, ngưng thần tụ khí, kết thủ ấn, điều tức.

Linh Thiên Tuyết nhìn thấy Tô Dật bắt đầu tĩnh tọa thì tựa đầu, đôi môi nhếch lên, mày ngài xuôi xuống, không nói nữa.

Trăng lặn mây tan, hai người một đêm không có chuyện gì đặc biệt.