← Quay lại trang sách

Chương 1329

Ánh nắng sớm tinh mơ cùng sương trắng mịt mờ đan xen bay lả tả trên mặt đất, những hạt mưa nhỏ tranh nhau ôm cùng làn gió thổi tới.

Sáng sớm sương mù, mặt trời mới mọc dần sáng tỏ, đinh thảo thơm hương, người chim cùng nhau chơi đùa, cảnh tượng sinh hoạt như bình thường vẫn thấy.

Ngoài thành chim muông gầm nhẹ, đứng dưới trời xanh trút mưa phùn, cảnh nhàn tĩnh mịch, mưa phùn dày đặc, lùm cây được mưa bụi tắm rửa qua có vẻ tươi mát, đặc biệt tú lệ.

Trên đường phố, cửa thành còn chưa mở, đèn còn chưa tắt hẳn khi qua đêm tàn, xuyên qua bầu trời rạng sáng mông lung, từng ngôi đình lầu đài các như từng hư ảnh với đường nét rõ ràng xuất hiện.

Tí tách.

Phòng ốc ngói xanh, mái cong, đá phiến tạo thành cột nước thuần màu trắng, một cái tiểu viện nằm giữa ranh giới ngày và đêm được phủ thêm một lớp sương mỏng manh màu nước, mặt trời mới mọc bò dần từ phía sau nóc nhà, chiếu rọi vào hơi nước trong không khí. Những cây trúc thưa thớt dưới ánh mặt trời sáng sớm và sương mù tạo thành sự thay đổi không ngừng.

Nơi góc tường hoa cỏ tràn ngập mùi thơm ngát, mấy bóng người đã sớm ngồi trên ghế đá trong sân chờ Tô Dật, Nam Cung Hàn Qua cũng có mặt.

Thanh Hoàng và cả đám Đường Vọng đều trầm mặc không nói, lẳng lặng chờ.

Két!

Thanh Hoàng và Âm Dương Nhị Minh khom người, cung kính nói:

- Chủ nhân!

Cửa phòng của Tô Dật bị đẩy ra, nhìn thấy mọi người thì trên mặt mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Tới sớm như vậy sao?

Thần sắc của Đường Vọng nhộn dạo, mắt nhìn Tô Dật nói:

- Tô tông chủ, nghỉ ngơi ổn chứ? Lấy lại sức, trong vòng hai ngày là tới được Bá Vương tông rồi.

Lại là một tiếng tiếng đẩy cửa vang lên, Tư Đồ Mục Dương đi từ bên ngoài vào, tinh thần sáng láng, nguyên khí dư thừa, một luồng kình phong thổi tới từ phía sau, nào còn cảm giác trọng thương hôm qua nữa.

Từ xa nhìn thấy đám Tô Dật thì hài lòng la lên.

- Tiểu sư thúc công! Chuẩn bị đi chưa thế!

Tô Dật nhìn Tư Đồ Mục Dương đã khôi phục không ít thì trong lòng dần biến mất sự hổ thẹn.

- Ừ, đang chuẩn bị đi tìm ngươi đây.

Đám Đường Vọng và Thanh Hoàng nhìn thấy người thương thế nghiêm trọng như vậy mà nay lại đã bình thường thì đều kinh ngạc không thôi. Tư Đồ Mục Dương lại có thể trong một đêm đã khôi phục được như thế này, lẽ nào cũng đều là yêu nghiệt giống Tô Dật sao?

Đường Vọng ngước mắt nói với Tô Dật rằng đã chào hỏi Nam Cung thành chủ rồi, hiện tại có thể lên đường.

Nói xong, đám Tô Dật liền rời khỏi Cửu Tinh thành, nhìn Cửu Tinh thành phồn hoa rực rỡ như vậy, trong lòng Tô Dật có chút sương mù ám lên.

Hai ngày trôi qua tựa phù du, thương thế của Tư Đồ Mục Dương khôi phục rồi, cũng làm tốc độ của mọi người nhanh hơn không ít.

Trên đường trở về, thiên phú của Tư Đồ Mục Dương lại lần nữa làm đám Đường Vọng phải thán phục. Mười sáu mười bảy tuổi đã có Nguyên Hư cảnh, toàn bộ Hỗn Loạn vực cũng khó tìm, về tốc độ cũng không thấp hơn Nguyên Tông cùng Nguyên Hoàng cảnh quá nhiều, thực sự là đời sau mạnh hơn đời trước.

Núi sông đan xen, trong rừng rậm liên miên chập chùng mịt mờ, Bá Vương tông của Tô Dật chính là ở trong đó. Ở ngoài tông môn, trên hoành lập từ cự thạch viết ba chữ thật to “Bá Vương Tông, khí thế tràn đầy.

Hóa ra sau khi Phong Gia thôn được Nam Cung Ngưng Nguyệt cải cách đã biến thành dáng vẻ của một sơn môn rồi, đại điện san sát khắp nơi, rất có phong phạm của tông môn nhất lưu.

Hiện nay, Bá Vương tông đã sớm không phải tán binh chiến đấu nữa rồi, ngoại trừ bản thân có hàng nghìn Man Yêu thú, từ sau khi Tô Dật lần lượt diệt mấy thế lực nhị lưu dẫn tới tán tu khắp nơi xin gia nhập, cường giả Nguyên Hư cùng Yêu Hư cảnh nhiều hơn nhiều. Lực lượng mạnh nhất của Bá Vương tông, cường giả Nguyên Hoàng cảnh cũng đã có hơn hai mươi vị.

Đứng trong hư không, Tô Dật nhìn về phía trước.

Đại thành Bá Vương tông, khí thế ngạo nghễ tăng vọt, cho dù là Ngọc Đỉnh tông trước đây mình cũng có thể thổi bay giống như một hạt bụi.

Chế độ sáu điện một đường, Tô Dật nghiêm ngặt dựa theo chế độ quản lý của thế lực nhất lưu, bồi dưỡng mấy nghìn người hiện nay của Bá Vương tông thành lực lượng kinh khủng có thể lấy một chọi mười.

Khà khà!

Ốc xá ban đầu của Phong Gia tộc đã cải thiện toàn bộ, làm thành quảng trường luyện võ của Bá Vương tông, những dãy núi còn lại đều tạo thành những tông điện cho đệ tử Bá Vương tông sử dụng.

Đi vào quảng trường luyện võ, vô số đệ tử mặc trang phục thống nhất, trên y phục có ký hiệu đồng nhất: Một con hỏa diễm thần cầm ngậm một thanh cự kiếm, thân thể lẫm liệt, võ phục màu kim đồng trang bị cho tất cả mọi người làm Bá Vương tông có vẻ cực kỳ thần thánh.

Từng đôi đệ tử đứng đối nhau đang tỷ thí, ngay ngắn có thứ tự, không chút hỗn loạn.

Trước đó, bảy vị cường giả Nguyên Hư cảnh mới gia nhập đang đứng trên quảng trường dạy đệ tử ngoại môn tu luyện, nguyên khí cuồn cuộn như nước, kình phong mênh mông cuồn cuộn.

Nam Cung Ngưng Nghiệt cùng Hoàng Kiện đang đứng trên đài cao nhìn đệ tử bên dưới diễn luyện, không ngừng trao đổi với nhau.

Bá Vương tông phân ra tiền sơn và hậu sơn, sáu đường nằm trên sáu ngọn núi ở tiền sơn, hậu sơn thuộc về Tô Dật sử dụng sinh hoạt hàng ngày, còn có cả Thiên Yêu điện nữa.

Man Yêu thú và nhân loại ở Bá Vương tông có thể cùng sinh sống hài hòa, nhưng dù sao nhân – yêu khác biệt, trước đây sau khi hoàn toàn dung hợp, để tránh phát sinh nội đấu trong tông môn, từ Long Tê Hoàng, Huyền Quy Hoàng, Tử Tượng Hoàng thống lĩnh ở trong Thiên Yêu điện tu luyện.

Nhìn khí thế của Bá Vương tông ở trước mặt, thật sự có cảm giác như bá vương giáng thế, uy vũ, bễ nghễ nhân gian.

Tư Đồ Mục Dương đứng phía sau không khỏi há mồm trợn mắt, nếu qua mấy năm nữa, không chừng thế lực thứ hai của Trung Châu là Thần Kiếm môn so ra cũng phải kém một bậc.

- Tiểu sư thúc công, người cũng thật là lợi hại!

Tư Đồ Mục Dương há miệng trừng mắt, nam nhân mà gã lập chí muốn đuổi kịp và vượt qua về tu vi, hiện tại đã là bá chủ một tông. Tốc độ phát triển bậc này, trong lòng Tư Đồ Mục Dương xuất hiện sự vô lực.

Khóe miệng của Tô Dật vẽ lên một độ cung, truyền âm với Thanh Hoàng phía sau:

- Bảo các vị đường chủ chỉnh lý tình hình gần đây, một canh giờ sau chờ ở nghị sự điện, phân phó xong thì ba người các ngươi tới sơn động hậu sơn chờ ta trước, ta tới tìm đại ca!

Trong mắt Thanh Hoàng là sự sùng kính, chậm rãi gật đầu rồi bay về phía đám Nam Cung Ngưng Nguyệt ở phía đài cao.

Nam Cung Ngưng Nguyệt cùng Hoàng Kiện nhìn thấy Thanh Hoàng tới thì mừng rỡ không thôi.

Tô Dật thì dẫn theo Tư Đồ Mục Dương cùng Đường Vọng – Đường trưởng lão nhanh chóng đi về phía hậu sơn Phá Trần, phía sau không ngừng truyền tới tiếng chào mừng như biển động.

- Cung nghênh tông chủ trở về tông! Cung nghênh tông chủ trở về tông!

khí thế vang trời, thanh thế vang rội.

Tin tức Tô Dật nhận được cơ duyên lớn nhất của bí cảnh Kim Bằng, sau hai ngày Tô Dật bái phỏng Linh Bảo các thì đã truyền khắp toàn bộ Hỗn Loạn vực, tán tu mộ danh mà tới, còn có rất nhiều Man Yêu thú, đang không ngừng gia tăng.

Tô Dật trở về tông, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy mặt mũi thực sự của Tô Dật. Tô Dật phá không mà tới, nguyên khí thuộc tính hỏa phun trào, trên không trung xẹt qua một đường vòng cung, đi theo phía sau là đám Đường Vọng cũng sử dụng nguyên khí, trên hư không như tạo lên một cơn sóng năng lượng.

Kích động cảm xúc của đám đệ tử, một vài nữ đệ tử khuôn mặt hồng nhuận, cực kỳ hưng phấn.

- Thật là đẹp trai! Tông chủ chúng ta không chỉ có thiên tư yêu nghiệt, dáng dấp cũng tuấn tú như vậy!

- Ta sắp xỉu rồi này! Ta phải cố gắng tu luyện, tiến vào nội môn, ta muốn mỗi ngày đều được gặp tông chủ đại nhân!

- Tông chủ vô địch, không biết tới bao giờ ta mới có thể anh hào cái thế được như ngài ấy!

Một vài nữ đệ tử nhìn thân ảnh như lửa cháy trên bầu trời, trong mắt là đào tâm, màu hồng bay đầy trời, còn một vài nam đệ tử đều ngưỡng mộ tư thế hiên ngang oai hùng của Tô Dật, sùng bái không ngừng.