← Quay lại trang sách

Chương 1334

Túi không gian của Thiên Cương môn chính là những thứ tốt nhất của tất cả trưởng lão và hộ pháp trong Thiên Cương môn đưa tới.

- Vậy túi không gian này thì sao?

Tô Dật chỉ vào một cái túi không gian phía sau sáu cái của sáu thế lực nhị lưu đưa tới, tỏ ra nghi hoặc.

- Cái này cũng là do Thiên Cương môn đưa tới, trưởng lão bọn họ khi đưa tới nói đây là đồ của hai vị trưởng lão trước đây của Ngọc Đỉnh tông, là hai vị họ Kỳ và họ Tào, nghe nói tông chủ ngài ra khỏi Kim Bằng bí cảnh thì hai vị trưởng lão Ngọc Đỉnh tông đó đang nương tựa trong Thiên Cương tông sợ hãi không nhẹ nên nhờ cậy trưởng lão của Thiên Cương tông cùng đưa tới với cống phẩm của họ.

Trên gương mặt gầy đét của Ông Chính Quyền tràn đầy sánh sáng hạnh phúc, nhiều linh thạch như vậy, còn có cả khí giới dược phẩm đếm không xuể, cả đời này gã chưa từng nhìn thấy.

- Đúng rồi, lần trước cướp giết tên Thái trưởng lão của Ngọc Đỉnh tông kia cũng đã nói còn hai vị cường giả Nguyên Hoàng cảnh, thì ra là tới nhờ cậy Thiên Cương môn, không tìm đường chết thì không phải chết, Thiên Cương môn lại lấy lòng ta rồi, ta cũng không cần phải đi tìm bọn họ nữa.

Tô Dật cực kỳ hài lòng.

Sức mạnh, quả nhiên trong thế giới võ đạo vi tôn này, sức mạnh mới có thể quyết định tất cả quyền lực tối cao. Trong lòng Tô Dật chấn động, chỉ có mạnh hơn nữa mới có thể mang Bá Vương tông tới đỉnh cao hơn.

Sau khi kiểm tra từng cái túi không gian, có thể nói như vậy, bây giờ Bá Vương tông có thể nói là thế lực nhất lưu thứ tư trong Hỗn Loạn vực. Trong mắt tất cả mọi người đều là sự tự tin vô cùng, dưới sự hướng dẫn của thiếu niên anh hào trước mặt, không bao lâu nữa Hỗn Loạn vực sẽ có thêm thế lực nhất lưu thứ tư.

Ông Chính Quyền lại giao những khoản thu nhập của mấy tòa thành trì cho Tô Dật, cung kính nói:

- Đây là thu nhập trong khoảng thời gian này mà Quý chưởng mông của Huyền Kiếm môn, còn cả Lâm chưởng môn của Lục Hợp tông sai người đưa tới, mời xem qua!

Tô Dật nhìn sổ sách, trong mắt không hỏi xuất hiện dị động. Trước đó đào mỏ quáng được linh thạch, còn có cả túi không gian của thế lực tam lưu, nhị lưu cung phụng tới, cộng thêm tài nguyên còn lại của Ngọc Đỉnh tông, bây giờ Bá Vương tông chợt giàu có, trên tài lực chỉ kém thế lực nhất lưu, nhưng cũng không kém quá xa.

Đối mặt với khoảng cách tài lực như vậy, Tô Dật âm thầm suy nghĩ Bá Vương tông nhất định phải có một biện pháp quản lý ổn thỏa, phải chăm lo tới từng đệ tử, nhưng lại phải giúp tông môn liên tục và không ngừng phát triển ở diện rộng.

Tô Dật lấy một cái túi không gian trong ngực ra, bên trong là vật tư tài nguyên có được từ Thái trưởng lão của Ngọc Đỉnh tông. Lúc đầu giúp Linh Thiên Tuyết mua sắm nhiều quần áo và đồ dùng như vậy, cũng đã tiêu hao chút, không ngờ tới Linh Bảo các lại rộng lượng nên đã tiết kiệm được không ít.

Ngoại trừ giữ lại linh thạch cần dùng thường ngày ra, tất cả linh thạch, khí giới, công pháp còn lại đều để sang một cái túi không gian khác, Tô Dật giao toàn bộ cho Ông Chính Quyền.

Tiếp nhận túi không gian, Ông Chính Quyền khởi động nguyên khí, nhất thời mặt mày hồng hào, lại có lượng lớn vật tư như thế, hoàn toàn thỏa mãn bản tính tham tiền của bản thân.

Tô Dật giao Kim Đường cho Ông Chính Quyền, sở dĩ cảm thấy yên tâm chính là vì nhìn trúng sự tham tài của gã, có dục vọng thì sẽ dễ khống chế, có thể khống chế được thì sẽ dễ quản lý.

- Ông đường chủ, sau này phân môn dưới Kim Đường thiết lập Huyền Đan các, Linh Vũ các, Thiên Kinh các, chọn các chủ thì do ngươi định đoạt, tiến thành quản lý khố phủ của Bá Vương tông.

- Bá Vương tông áp dụng Tích Phân chế, mỗi đệ tử mỗi tháng đều sẽ được lĩnh số lượng linh thạch tương ứng trong Kim Đường, về sau bắt đầu từ Võ Đường chế định hoạt động Tích Phân cùng quy tắc, có ba các trong Kim Đường ngươi tiến thành hoạt động thích phân vật tư cũng là một bước mà Bá Vương tông phải đi, hy vọng ngươi có thể làm tốt.

Thần sắc của Tô Dật nghiêm túc, đối mặt với chuyện sẽ ảnh hưởng tới tương lai của Bá Vương tông, Tô Dật sẽ không nói đùa.

Ông Chính Quyền nghiêm nghị, trang nghiêm trả lời:

- Được tông chủ bổ nhiệm, Ông Chính Quyền nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh!

Vốn dĩ Ông Chính Quyền còn có hoài nghi với Tô Dật, hiện tại xem ra chuyện đi theo Tô Dật chính là chuyện chính xác nhất trong những năm đã sống của gã. Nhân quyền, vật quyền, quyền sở hữu tài sản đều ở trong tay mình, hiện tại gã có quay lại trước đây thì cũng không dám nghĩ tới chuyện này.

Sau khi Tô Dật được Ông Chính Quyền nhắc nhở thì giống như nghĩ tới gì đó, truyền âm cho Thanh Hoàng:

- Đến sơn động hậu sơn dẫn hắn tới đi!

Qua một lát, một thân ảnh uể oải không chút sức sống được Thanh Hoàng dẫn tới, run rẩy bò vào đại sảnh.

Người tới chính là Thái trưởng lão bị Tô Dật nhốt trong không gian thần bí. Lúc Tô Dật tới đại điện đã thả Thái trưởng lão ở hậu sơn, ban đầu muốn sau đại hội nghị sự mới quyết định.

Vừa lúc Thiên Cương môn cùng người của Ngọc Đỉnh tông đã thần phục, vì vậy mới dẫn ông ta tới đại điện này.

Thái trưởng lão dưới ánh mắt chăm chú của mọi người thì nơm lớp lo sợ, trong mắt muôn kiểm kinh hoàng.

- Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng, Yêu Hoàng cảnh cửu trọng!

Trong mắt của Thái trưởng lão tràn ngập vẻ hoảng sợ, Tô Dật ngồi ở chính giữa, hai bên từ trên xuống theo tứ tự là Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng Tây Vô Tình, còn có Vô Thường tiên tử Ngu Thu Hàn.

Xuống chút nữa, Lôi Vân Hạc cũng là Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng, còn như Thanh Hoàng, Âm Minh, Dương Minh cũng đều có tu vi Yêu Hoàng cảnh cửu trọng, lão giả thấp nhỏ Phệ Linh Hoàng cũng có Nguyên Hoàng cảnh bát trọng, Long Tê, Tử Tượng, Hyền Quy đều có tu vi Yêu Hoàng cảnh lục trọng đỉnh.

Người nào trong bất kỳ mấy người này đều đủ để giết một Nguyên Hoàng cảnh lục trọng như ông ta rồi, huống chi trong đại sảnh rộng lớn còn có rất nhiều cường giả Nguyên Hư cùng Nguyên Hoàng cảnh.

Lúc đầu Thái trưởng lão ở trong không gian thần bí bị thiên lôi hành hạ không nhẹ, thấy trong đại sảnh tràn ngập uy thế ngập trời thì cảm thấy linh hồn mình như đang bị ăn mòn vô hình, khí cơ uể oải, dần dần sa sút tinh thần.

Tô Dật ngồi ngay ngắn ở trên vị trí, trầm giọng quát:

- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thần phục ta! Bằng không, chết!

Vốn dĩ Thái trưởng lão đã nhìn thấy Ngọc Đỉnh tông diệt vong, thương nghị với Kỳ trưởng lão, Tào trưởng lão sẽ mang hết căn cơ cuối cùng của Ngọc Đỉnh tông đi, hoặc là giúp đỡ một môn phái nhỏ đi lên, hoặc tìm thế lực nhất lưu để nương tựa.

Bằng vào những vật tư này cùng thực lực tu vi là có thể được một chức vị trong thế lực nhất lưu nào đó.

Không ngờ tới kế hoạch còn chưa thành đã gặp phải một tên sát tinh như Tô Dật, hy vọng cuối cùng của Thái trưởng lão cũng mất.

Thái trưởng lão té trên mặt đất, toàn thân cực kỳ yếu đuối, ngoài miệng lại vẫn cương quyết như vậy.

- Ngươi giết ta đi!

Thái trưởng lão biết mình đã không còn đường sống, nhưng căn cơ của hai người khác của Ngọc Đỉnh tông vẫn còn, quyết không thể khai ra cho Tô Dật đạt được mục đích.

- Cho ngươi một con đường sống, ta xem ngươi có đi hay không!

Tô Dật nhướng mi ra hiệu với Ông Chính Quyền, Ông Chính Quyền lập tức hiểu ý, ném túi không gian của Ngọc Đỉnh tông tới trước mặt Thái trưởng lão.

- Xem thử đi!

Tô Dật trầm giọng nói.

Thái trưởng lão vươn tay gầy nhom ra, dùng chút nguyên khí cuối, nhất thời con mắt trợn tròn, không thể tin được.

- Hai đồng môn của ngươi hình như không cứng cỏi như ngươi đâu!

Tô Dật hơi tiếc nuối, bĩu môi nói vậy.

Một cơn giận lóe lên trong mắt Thái trưởng lão, không thể tin moi túi không gian ra. Trước đây, vật tư ba người chia xong đã đặt chỉnh tề hết ở trong đó, không thiếu chút nào.

- Chuyện này! Súc sinh!

Thái trưởng lão đấm ngực giậm chân, trong mắt tuôn ra nước mắt.