← Quay lại trang sách

Chương 1345

Chẳng trách, người chọc vào hắn thật là không có mắt nhìn, thật là náo nhiệt, ta muốn xem là ai lại ngu xuẩn như vậy!

Mãi không có ai đứng ra, hai mắt Loan Thạc đỏ bừng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.

Loan Thạc biết, nếu lúc nữa người của Cửu Tinh cốc tới tiếp ứng, mình sẽ thực sự không có cách nào tìm ra hung thủ nữa.

Đệ tử trong tông môn bị giết, cơn tức giận này thực sự khó nuốt trôi được.

Vươn ba ngón tay thẳng lên trời, ánh mắt Loan Thạc như điện, chân mày trên mặt càng lúc càng nhíu chặt.

- Ta đếm tới ba, nếu như vẫn chưa có ai đứng ra thì ta sẽ tự chọn người!

Chợt, một lão giả phía sau Xích Nhật tông đứng ra, Tô Dật dùng linh hồn do thám biết được mà không khỏi kinh hãi.

- Cường giả Nguyên Tông cảnh!

Lần này danh sách thế lực nhị lưu ít, Xích Nhật tông còn dẫn theo cường giả Nguyên Tông cảnh tới đây, xem ra là đặc biệt giúp thiếu chủ rèn luyện nên mới tới.

Đứng ở đằng xa, Sư Tố Tố cùng đám Tần Vũ Sinh sắc mặt trầm ổn bình thản, siêu nhiên xuất trần, giống như chuyện trước mắt không hề có liên quan gì tới bọn họ, đôi mắt thanh lạnh như băng.

- Tiểu sư thúc công, tên này khinh người quá đáng, thật sự cho rằng nơi này là nhà hắn hay sao?

Tư Đồ Mục Dương oán hận nói vậy, nơi này thực lực của y quá yếu, nếu như có thể, Tư Đồ Mục Dương đã sớm đi tới cho hai ba chưởng rồi.

Tô Dật mỉm cười, từ sau khi luyện Nguyên Dương Thiên Long cốt xong, mình cũng chưa có cơ hội để nghiệm chứng thành quả. Sau đó, khóe miệng hắn nhếch lên, sâu trong đôi mắt sáng hiện lên tia khác lạ.

- Không cần phải đếm! Là ta làm đấy!

Tô Dật lặng lẽ đi ra khỏi đám người, siêu nhiên hào hoa, trong ánh mắt lạnh lùng tỏa ra sự buông thả.

Đám Ngụy Hồng nhìn thấy Tô Dật thì trong lòng hơi kinh ngạc, còn trong ánh mắt sáng trong của Sư Tố Tố thì hơi dao động.

Còn Tây Vô Tình và cả đám Vô Thường tiên tử thì nhao nhao lắc đầu, giống như đang thở dài thay cho Loan Thạc.

- Là ngươi giết người của Xích Nhật tông ta?

Ánh mắt của Loan Thạc trầm xuống, sắc mặt tái đi, kềm chế lửa giận trong lòng.

Lần này xuất môn, Loan Phượng Thiên cũng không phái bao nhiêu người đi theo mình, chính là muốn xem thử Loan Thạc đã thực sự tới bước đó, đã đủ thực lực tiếp nhận chức vụ trong Xích Nhật tông hay chưa.

Không ngờ vừa mới tới Cửu Tinh cốc đã xảy ra chuyện như vậy, xử lý không tốt, chỗ phụ thân chắc chắn sẽ có cái nhìn khác về mình.

Chỉ thấy Tô Dật mặt như ngọc, tuấn dật xuất trần, sau khi được Thái Cổ Long Tức tẩm bổ, toàn thân Tô Dật từ trong ra ngoài đều rực rỡ hẳn lên, hai mắt như đuốc, da thịt trong suốt xuyên thấu, trắng bóc, nhìn qua chỉ có dáng vẻ của một thiếu gia.

Loan Thạc cau mày, Tô Dật thanh tú gầy yếu, nào có dáng vẻ của cường giả, thông qua dò xét linh hồn, Tô Dật lại có Nguyên Hư cảnh cửu trọng.

Trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường, trong lòng Loan Thạc nhận định đây là một tên cậu ấm xuất thân từ thế lực nhị lưu nào đó không biết sống chết, tu vi này chắc chắn là do linh dược đan thạch bồi bổ mà có được.

- Chính là ta, có gì chỉ giáo?

Ánh mắt của Tô Dật trong sáng, đối mặt với áp bách nguyên khí của Loan Thạc thì không chút sợ hãi. Nguyên khí trong Thái Hư Thần Hải bốc lên, vận Hỗn Nguyên Chí Tôn công liền dễ dàng hóa giải được uy áp lớn của Loan Thạc.

- Có chút bản lĩnh! Đáng tiếc ngươi động vào người ngươi không động nổi, ngươi tự sát đi!

Loan Thạc vung tay lên, tinh mang bắn ra.

Đám Ngụy Hồng ở một bên thì hào hứng nhìn Tô Dật và Loan Thạc đối quyết.

Còn những người khác phần lớn đều chưa từng gặp Tô Dật, hắn ra khỏi bí cảnh Kim Bằng cũng là truyền tống tới nơi khác, trên thực tế chỉ có rất ít người nhìn thấy Tô Dật qua tranh vẽ.

- Người kia... hình như...

- Giống ai? Ngươi biết à?

Người tới đây hoặc là linh hồn bị thương tổn, hoặc là vì tăng cao tu vi, đối với Tô Dật gần đây danh tiếng xang xa trong Hỗn Loạn vực đều có nghe thấy, nhưng chưa từng gặp mặt.

- Không đúng không đúng, không có con chim nhỏ đó ở đây!

Người nghi ngờ lập tức bỏ qua suy nghĩ của mình.

Loan Thạc chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, không muốn làm lớn chuyện trước mặt Cửu Tinh cốc, hơi khinh thường nhìn Tô Dật.

- Sợ là ngươi còn chưa có bản lĩnh đó!

- Như vậy đi, ta giết đệ tử Xích Nhật tông ngươi, theo quy tắc của Hỗn Loạn vực, cá lớn nuốt cá bé, ngươi đánh ta một chưởng, nếu ngươi có thể đánh được ta phải lùi nửa bước thì ta sẽ tự sát!

Tô Dật đã tính trước, nói vậy.

Xa xa trong rừng núi, mấy người của Cửu Tinh cốc đã sớm đi tới, nhìn phía trước người người nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.

Một người trong đó vô cùng tuấn mỹ, hai tròng mắt thon dài, mặc bào phục tuyết trắng, mặt như ngọc, ánh mắt như sao sáng, nhanh nhẹn linh hoạt như thần, trong mắt bắn ra sự sắc bén.

- Thành chủ! Có cần tới ngăn cản không?

Đệ tử của Cửu Tinh cốc ở một bên nhẹ giọng nói.

Cầm đầu chính là thành chủ Nam Cung Hàn Qua mà Tô Dật từng gặp ở Cửu Tinh thành, lần này phụng mệnh của cốc chủ tới đây đón các thế lực.

Ánh mắt của Nam Cung Hàn Qua hơi khép lại, phất ống tay áo một cái, trầm ngâm nói.

- Yên lặng theo dõi kỳ biến, ta muốn xem thử tên Tô Dật này có phân lượng bao nhiêu mà đáng được cốc chủ coi trọng như vậy!

Trước Cửu Tinh cốc, hai tiếng nói đang giằng co.

Ha ha ha!

Một trận cười to vang vọng trước Cửu Tinh cốc, sắc mặt của Loan Thạc rung rung, trong ánh mắt là sự âm lãnh.

Tô Dật trong mắt Loan Thạc chỉ là một tên nhãi, Gã sẽ tốc chiến tốc thắng, giết hắn tại chỗ.

- Tiểu tặc cuồng vọng! Cũng có vài phần dũng khí đấy, trước khi chết hãy xưng tên ra!

Loan Thạc lạnh lùng nói, giống như đang nói chuyện với một người chết.

- Người chết không cần thiết biết!

Tô Dật lắc đầu, nhẹ giọng thở dài nói.

- Ngươi muốn chết!

Loan Thạc chợt quát to, thân hình vọt về phía trước giống như một tia sét, vẽ tàn ảnh trên hư không, gào thét tới trước người Tô Dật.

- Thật nhanh!

Con ngươi của Tư Đồ Mục Dương rụt lại, âm thầm kinh hãi. Tên Loan Thạc này có mấy phần thực lực, sở hữu thực lực khiêu chiến vượt cấp.

Nguyên Hư cảnh thất trọng đánh với Nguyên Hư cảnh cửu trọng như Tô Dật, nếu như thay vào đó là Nguyên Hư cảnh cửu trọng thì đoán chắc là sẽ rất dữ.

Đáng tiếc gã lại đụng phải Tô Dật, đám Thanh Hoàng ở một bên thì thần thái tự nhiên như đang xem diễn.

Mọi người xung quanh đóng băng, sau đó tiếng gần giận dữ vang lên phá tan sự tĩnh mịch.

Trên lòng bàn tay, nguyên khí thuộc tính hỏa tỏa ra, giăng khắp nơi rồi tùy ý tập kích, uy thế không ai bằng, bàn tay vươn về phía trước, hình thành một quả cầu hình nguyên.

Không khí dưới sự kìm nén của hỏa cầu mà vang lên tiếng va chạm nóng rực, trong mơ hồ, quanh thân có hỏa quang phụt ra.

Xoẹt!

Kình phong dũng mãnh ào tới, Tô Dật bị năng lượng ánh sáng trên quả cầu đang đánh tới làm cho tóc phải bay bay, áo bào phần phật.

- Vẫn quá yếu!

Tô Dật nghiêm túc lắc đầu.

Cả người như cổ thụ nghìn năm, dưới chân có nguyên khí khởi động, bước chân nặng nề dồn khí như vực sâu.

Nguyên khí trong đan điền Tô Dật rung chuyển, Yêu Thần Chiến Khải cảm giác được sự nguy hiểm nên đang rục rịch, hắn liền vận nguyên khí đè chiến khải xuống.

Trong giây lát, viên cầu tiếp xúc với Tô Dật, đồng thời, một chưởng vừa nhanh vừa mạnh lập tức đánh lên lồng ngực Tô Dật.

Quanh thân Tô Dật tràn ngập kim quang, khí tức như xuyên từ Thái Cổ mà tới, khắp người được từng vòng phù văn thần bí bao vây, ánh sáng rạng rỡ như thiên thần hạ phàm, mang theo sự thần thánh cùng uy nghiêm, bễ nghễ chúng sinh.

Da dẻ Tô Dật óng ánh trong suốt, trong máu thịt có hồng quang rực rỡ, tỏa ra thần huy thần bí.

Ánh mắt của mọi người Thương Vân Điện ở một bên khẽ biến, trong mắt Sư Tố Tố không ngừng dao động, mấy ngày không gặp, thực lực của Tô Dật đã tới mức độ như vậy rồi.