← Quay lại trang sách

Chương 1346

⚝ ✽ ⚝

Kình khí quét xung quanh, trong nháy mắt mây nổi bốn phía, khí tức hung hãn dữ tợn như một quầng sáng năng lượng dâng trào bốn phía, giống như một cơn sóng lớn đang ập tới.

Xèo.

Mọi người có mặt đều chấn động, một vài người tu vi thấp dưới sự xung kích năng lượng đó mà cảm thấy đầu váng mắt hoa, tiếng kêu rên đau đớn không ngừng vang lên.

- Thật là mạnh!

- Là ai thua vậy?

Mọi người nhao nhao trợn to hai mắt, cố gắng nhìn linh khí trong bụi bặm.

Bụi đất tung bay, cửa Cửu Tinh cốc tràn đầy bụi mù.

Mưa lất phất trong không khí, một nhân ảnh như như diều đứt dây nhanh chóng bay trên hư không, kèm them một chùm máu tươi nhẹ vẩy ra.

- Thiếu tông chủ!

Một vị cường giả Nguyên Tông cảnh của Xích Nhật tông lắc mình đi tới chỗ Loan Thạc ngã xuống, nâng gã dậy.

Lúc này khóe miệng Loan Thạc chảy ra một vệt máu, quanh thân tràn ngập khải giáp màu đỏ rực giống như một vật sống gắt gao bao vây Loan Thạc lại, bên dưới khải giáp loang loáng thần huy vẫn loang lổ vết nứt, hiển nhiên là bị lực cực lớn tác động vào.

Trong đôi mắt sắc bén âm hàn của Loan Thạc mang theo sự khiếp sợ cực độ, song đồng mở to, trong lòng không ngừng hoảng hốt, tay phải rũ xuống, ngũ chỉ hơi cong, run rẩy không dứt.

- Tại sao lại mạnh như vậy!

Trong Xích Nhật tông, Loan Thạc đã không có đối thủ trong thế hệ trẻ tuổi, người trước mặt nhìn như gầy yếu, tu vi chỉ cao hơn mình một cấp, lực huyết nhục lại quá mức kinh khủng. Mới rồi mình như đánh lên một dãy núi, lực phản phệ nên bị đánh bay ra sau.

- Có sao không, thiếu tông chủ?

Một lão giả tóc bạc hoa râm ở bên cạnh trầm giọng hỏi.

- Không ngại.

Loan Thạc lau vết máu bên mép, ánh mắt sắc bén đằng đằng sát khí, nuốt một ngụm ngai ngái trong họng xuống.

- Tiểu tử, ngươi tên gì?

Sắc mặt cường giả Nguyên Tông cảnh đen xì, tiểu tử trước mặt cường hãn tới mức làm lão bất ngờ.

- Bạch Hư Tử, tại sao lão lại ở đây, thỉnh cả lão xuất môn, xem ra Xích Nhật Tông rất coi trọng đây!

Tây Vô Tình uống một ngụm rượu, tự lẩm bẩm.

-Hừ, bại tướng dưới tay, vào Nguyên Tông cảnh, ta dùng một chưởng là diệt được!

Sắc mặt Vô Thường tiên tử lạnh lẽo, hiển nhiên là cực kỳ chán ghét Xích Nhật tông, không thèm để ý tới tu vi của cường giả đó.

Còn các thế lực nhị lưu ở một bên xem cuộc chiến nhì nghẹn lời kinh ngạc, đứng chết trân tại chỗ, còn đôi mắt như sương lạnh của Sư Tố Tố bên Thương Vân điện thì càng cực kỳ kinh dị.

Hắn lại mạnh hơn rồi, bản thân Sư Tố Tố đi ra từ bí cảnh, sư môn vì muốn giúp mình chữa thương tổn linh hồn nên đã cho mình phục dụng không ít đan dược Hoàng phẩm, rốt cục gần đây tu vi mới tinh tiến không ít.

Tô Dật đứng tại chỗ giống một ngọn núi cao sừng sững, trong lòng cực kỳ hài lòng với Nguyên Dương Thiên Long cốt, mới rồi một kích của Loan Thạc không thể coi thường.

Năng lượng to lớn dồn nén đủ để hủy thiên diệt địa, có thể so với uy lực của Nguyên Hoàng cảnh, mà năng lượng lớn như thế lại không thể tạo chút vết tích nào trên người Tô Dật.

Bằng vào sức mạnh thân thể có thể ngăn cản sức mạnh giống như sấm sét, khóe miệng Tô Dật nhẹ cong, cực kỳ thỏa mãn.

- Ta nói rồi, người chết mới xứng biết, ngươi đánh ta một chưởng, để công bằng thì ta cũng phải đánh ngươi một chưởng!

Bàn chân Tô Dật bước về phía trước một bước, quanh thân bắt đầu khởi động nguyên khí, tràn ngập không trung, lạnh lùng nhìn mọi người của Xích Nhật tông.

- Chủ nhân, để ta!

Thần sắc của Thanh Hoàng không cút gợn sóng, lặng lẽ truyền âm cho Tô Dật.

Tô Dật phất phất tay, đây là địa giới của Cửu Tinh cốc, cường giả Nguyên Tông cảnh mình cũng từng giết rồi, hắn không quá e ngại.

- Tên tiểu tử cuồng vọng nhà ngươi, nhận lấy cái chết đi!

Cường giả Nguyên Tông cảnh của Xích Nhật tông chưa bao giờ bị tiểu bối vũ nhục như vậy, lúc này tạo ra hàn quang bốn phía, sát khí sắc bén khiếp người cuồn cuộn nổi lên.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Bạch Hư Tử đánh ra một luồng nguyên khí hùng hồn, thân hình bay lên ngang trời, phất trần trong tay đảo một cái, một vệt sáng hung hãn cắt không trảm về phía Tô Dật.

Như một thanh cự kiếm vô cùng cứng rắn, cực kỳ sắc bén mang theo uy thế ngập trời, không gian như bị phá vỡ, tạo thành từng đợt sóng gợn.

- Phá!

Tô Dật đang chuẩn bị ngưng tụ nguyên khí để cứng rắn chống lại thì phía sau lại nổi lên cương phong.

Một thân ảnh thon dài bay lên trời, khí tức như sấm bên tai không dứt.

Kiếm mang cực lớn còn cách Tô Dật hai thước đã bị trừ khử ầm ầm trong vô hình.

Tô Dật nhìn lại, Vô Thường tiên tử đứng lơ lửng trên không, hai tròng mắt như đuốc, ánh mắt thâm thúy trừng mắt nhìn Bạch Hư Tử.

- Bạch Hư nhi, bản lĩnh lớn nhỉ!

Vô Thường tiên tử yếu ớt nói.

- Tiểu Hàn sư tỷ!

Bạch Hư Tử nhìn thấy Vô Thường tiên tử đứng trong mây, thân ảnh quen thuộc như thế làm lão nhất thời mừng rỡ.

- Đừng gọi ta là tiểu Hàn, ghê tởm, mặt mũi của tông môn đều bị ngươi làm mất cả rồi, lưu lạc tới loại tiểu môn tiểu phái này làm trưởng lão thật đấy à?

- Tiểu Hàn, ta...

Bạch Hư Tử nhìn Vô Thường tiên tử phất tay áo, trong lòng nghẹn ngào, không biết ứng đối ra sao, trong lòng rối loạn.

Nhìn Tây Vô Tình ở phía sau, trong đôi mắt phức tạp của Bạch Hư Tử hiện lên một tia tinh quang.

- Tây Vô Tình, hừ, ta tưởng lời đồn gần đây trong Hỗn Loạn vực là giả, thì ra các người quả nhiên là liên kết với nhau!

Con ngươi của Bạch Hư Tử rụt lại, kình khí cực kỳ cuồng bạo tỏa ra theo nguyên khí.

- Là quen biết đã lâu à?

Ánh mắt của Tô Dật nhướng lên, nói vậy giữa ba người có không ít ân oán, Tô Dật yên lặng lui về phía sau.

Ánh mắt của Bạch Hư Tử âm u, khà khà cười quái dị.

- Xem ra ngươi chính là tên Tô Dật kia rồi, nghe nói ngươi thiên kiêu cái thế, để ta xem hôm nay ngươi có thể tiếp được mấy chiêu của lão phu!

Tây Vô Tình mở hồ lô ra ực mạnh vài hớp rượu, con ngươi nhất thời rụt lại, khuôn mặt tỏa ý lạnh.

- Bạch Hư Tử, nhiều năm như vậy, ngoại trừ châm ngòi thổi gió, lão còn học được khoác lác nữa rồi à?

Tây Vô Tình quay người, hai mắt băng lãnh tràn ngập sát khí.

Quát to một tiếng, quanh thân Tây Vô Tình tỏa ra ánh sáng chói mắt đứng trên không trung, dưới chân dâng lên nguyên khí, thủ ấn không ngừng ngưng kết, bốn phía không trung xuất hiện hư ảnh một con đại mãng xà, cái lưỡi hồng của mãnh xà thò ra thụt vào, vô cùng hung ác.

Trên không rung chuyển, khí tức ngập trời.

Thổi quét không khí, hư ảnh mãnh xà giống như một dải lụa bổ nhào về phía Bạch Hư Tử.

Nét mặt của Bạch Hư Tử nghiêm túc tới cực hạn, trước người có bạch mang dao động như che phủ một tầng khôi giáp thật dày quanh thân.

Mãnh xà như giao long xuất thế, hư ảnh đáng sợ mang theo khí thế cắn nuốt tất cả hạ thẳng lên người Bạch Hư Tử.

- Huyền Âm Liệt Hỏa xà!

Ngụy Hồng cùng những người có mặt đều nhao nhao vận chuyển tâm thần để chống lại, Huyền Âm Liệt Hỏa xà mang theo nhiệt độ cực cao vây quanh Bạch Hư Tử.

Nhiệt độ cao nóng cháy vô tận tựa như một dạng công kích linh hồn, bắn thẳng vào trong đầu mỗi người.

- Đây cũng là thủ đoạn của Ngự Hồn sư linh hồn Thiên phẩm sao?

Ngụy Hồng khó tin nhìn thực lực của Tây Vô Tình.

Còn Bạch Hư Tử bị bọc lại thì kinh hãi gần chết, hư ảnh ngập trời mang theo lực cắn nuốt cực mạnh hấp thu sạch lĩnh vực tuyệt đối của Bạch Hư Tử.

Bạch Hư Tử cảm nhận chân thật được nguyên khí trong cơ thể đang không ngừng trút xuống, chảy đi như nước.

Bạch Hư Tử cứng cổ, khàn cả giọng gào thét:

- Tây Vô Tình, không thể nào, sao ngươi có thể đột phá nhiều như vậy?

Tây Vô tình đột nhiên gầm lên, không trung có một cực ảnh bay vút về phía Bạch Hư Tử.

- Chẳng nhẽ chỉ cho phép ngươi làm xằng làm bậy, học trộm cấm công? Không cho phép ta tăng cấp sao?