Chương 1354
Nghe xong lời giới thiệu, bước chân Tô Dật hơi chậm lại quay về đội ngũ của mình, Tư Đồ Mục Dương dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tô Dật, nói nhỏ.
- Tiểu sư thúc công, Vô Tình đại ca, hai người thật là mạnh! Ở đây chỉ có ta là yếu kém nhất!
Tư Đồ Mục Dương vừa nói, hứng thú khi đến Cửu Tinh Cốc giảm đi không ít, đôi mắt nhìn xung quanh cũng hơi ảm đạm xuống.
Khoé miệng Tô Dật nhẹ cong lên, nói nhỏ.
- Mục Dương, chỉ cần ngươi nỗ lực tu luyện cũng có thể được như vậy, ở tuổi của ngươi, ngươi chính là một nhân vật nghịch thiên, hãy tin vào bản thân mình! Thần Kiếm Môn là thế lực nhất lưu ở Trung Châu, mà ngươi lại là thiếu tông chủ!
- Ừm ừm! Không được tự xem nhẹ bản thân!
Tư Đồ Mục Dương đảo mắt sau đó nở một nụ cười ngây thơ, nói nhỏ với Tô Dật.
- Nhưng mà, tiểu sư thúc công, ta còn tưởng rằng ở trong Hỗn Loạn Vực này, ngoài tiểu sư thúc công Bá Vương Tông ra, không còn người nào hơn được nữa, nhưng vị thành chủ Nam Cung kia lại có tu vi mạnh mẽ, hơn nữa cách làm người lại rất được! Công minh chính trực, thưởng phạt phân minh!
Tư Đồ Mục Dương nói xong còn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Nam Cung Hàn Qua đang đi phía trước.
Tô Dật đang muốn nói gì đó, Âm Minh bên cạnh đã đảo đôi mắt nghiền ngẫm, vẫy tay với Tư Đồ Mục Dương,
Thủ đoạn của Âm Minh, Tư Đồ Mục Dương đã từng thấy được, vì vậy hắn rụt rè bước qua.
- Tiểu đệ đệ, ngươi qua đây, tỷ tỷ sẽ dạy cho ngươi một đạo lý!
Âm Minh nhướng lông mày, mỉm cười nhìn Tư Đồ Mộc Dương.
- Không nên chỉ dùng mắt nhìn, phải dùng tâm để nhìn!
- Dùng tâm nhìn?
Tư Đồ Mục Dương gãi gãi sau gáy, không hiểu gì nên hỏi lại.
- Tiểu tử, ta hỏi ngươi, lúc đi vào đây, ngươi còn cảm giác được khí tức nguyên khí của tên tiểu tặc Loan Thạc kia không? Còn nữa, mấy cường giả đi theo sau tên nhóc Nam Cung kia cũng thiếu mất mấy người rồi?
Tây Vô Tình vừa đi về phía trước, vừa nghiêng đầu nói nhỏ.
Lúc này Tư Đồ Mục Dương mới tỉ mỉ nhớ lại, lúc đó mọi người đều đặt ánh mắt lên Nam Cung Hàn Qua và Tô Dật, tiếp theo là đi theo Nam Cung Hàn Qua vào trong cốc luôn.
Mà đi từ ngoài cửa vào cốc, chính hắn cũng không hề chú ý đến số lượng cường giả đứng sau lưng Nam Cung Hàn Qua.
Hơn nữa, dù cho Loan Thạc kia bị đóng băng lại, chỉ cần không chết, khí tức nguyên khí vẫn sẽ bay ra khỏi khối băng, đặc biệt là cường giả Nguyên Hư Cảnh, khí tức nguyên khí hùng hậu ngưng thật, sẽ không thể thu liễm một cách hoàn mỹ được.
Cẩn thận cảm ứng, hắn không hề cảm nhận được khí tức của Loan Thạc nữa.
Tư Đồ Mục Dương nhanh chóng ngước nhìn Nam Cung Hàn Qua một cái, đúng thật là thiếu mất hai vị đệ tử Cửu Tinh Cốc, hắn kinh sợ sờ mũi, nhẹ giọng nói.
- Đúng là không cảm nhận được khí tức, số lượng người cũng không đúng, chẳng lẽ là đã chết, hai người kia đi nhặt xác cho hắn?
Khóe miệng Tây Vô Tình nở một nụ cười, trên khuôn mặt xinh đẹp của Vô Thường cũng nở một nụ cười xinh đẹp, sau đó nhẹ đánh vào ót của Tư Đồ Mục Dương.
- Dáng vẻ thì lanh lợi, sao ánh mắt lại vụng về như thế? Hắn bị người ta khiêng đi rồi!
Vô Thường tiên tử truyền âm mật cho Tư Đồ Mục Dương, dù bên ngoài Nam Cung Hàn Qua như đang trách mắng Loan Thạc, đóng băng hắn, nhưng thực ra là đang vận dụng Nguyên Khí thuộc tính Thủy, hóa băng nguyên khí, trực tiếp trấn áp thương thế và linh hồn hắn, tránh việc Loan Thạc bị thương không lành, thần chí bị rơi vào trong nỗi sợ hãi.
Ánh mắt Tư Đồ Mục Dương khẽ nhúc nhích, nhớ lại hết những lời nói và hành động của Nam Cung Hàn Qua.
Phân tích tỉ mỉ lại giống như lời của hai vị tỷ tỷ nói, nếu thật sự đúng, vậy thì tâm cơ của Nam Cung kia thật là thâm sâu!
- Dùng tâm để nhìn!
Tư Đồ Mục Dương tự lẩm bẩm, lời nói của Âm Minh vang vọng thật lâu trong đầu hắn.
Hơn nửa buổi sau, trong mắt Tư Đồ Mục Dương lóe lên ánh sáng.
Đúng vậy, từ lúc bắt đầu thì Nam Cung Hàn Qua đã đứng ở chỗ xa chờ, chỉ vì muốn thử nghiệm xem tu vi của Tô Dật sâu bao nhiêu.
Không ngờ rằng Tô Dật không tốn nhiều sức lực đã có thể giải quyết hai cường giả Nguyên Hoàng Cảnh, phá hư kế hoạch của Nam Cung Hàn Qua.
Nếu như biểu đệ của mình quá tầm thường, thì chắc chắn Nam Cung Hàn Qua sẽ không xuất hiện sớm như vậy.
Mà dù sao Loan Thạc cũng là biểu đệ của Nam Cung Hàn Qua, Xích Nhật Tông đã ngầm trở thành thế lực phụ thuộc của Cửu Tinh Cốc nhiều năm như thế, về công hay tư thì Nam Cung Hàn Qua cũng sẽ không mở mắt nhìn biểu đệ hắn chết dưới tay Tô Dật được.
Sau khi ra mặt, tất nhiên không thể cứu biểu đệ đi dưới con mắt của nhiều người như thế được, Nam Cung Hàn Qua đành tương kế tựu kế, giả vờ như đang trừng phạt Loan Thạc, đóng băng hắn lại, làm cho miệng thối của Loan Thạc không thể gáy nữa, lỡ như nói lộ ra chuyện gì thì không ổn.
Cứ như thế, có thể làm cho người khác cảm thấy bản thân công minh liêm chính, không vì thân mà phá luật, đồng thời có thể nhanh chóng ổn định vết thương cho Loan Thạc.
Sau đó hắn nhân lúc mọi người vẫn còn chú ý mình, dẫn người vào cốc, sao đó ra lệnh cho đệ tử Cửu Tinh Cốc đưa Loan Thạc và trưởng lão Xích Nhật Tông đi chữa bệnh.
- Vừa rồi Nam Cung Hàn Qua còn hiên ngang lẫm liệt nói với sư thúc công như thế! Đúng là diễn thật hay! Suýt chút nữa ta đã bị lừa!
Trong đôi mắt nhỏ của Tư Đồ Mục Dương lóe lên ánh sáng kinh dị, cực kỳ rung động nói.
Khuôn mặt Vô Thường tiên tử hơi âm trầm, cảnh giác nói.
- Điều này nói lên rằng, tên Nam Cung kia thâm trầm như biển, cực kỳ dối trá, không thể không đề phòng được.
- Ngay cả những lão già kia cũng bị lừa, một thằng nhóc chưa mọc hết lông như ngươi thì không thể may mắn tránh khỏi được.
Vô Thường tiên tử bĩu môi, nhìn về phía trước.
- Nam Cung thành chủ không chỉ có thực lực hùng mạnh, công chính hiệp nghĩa, mà còn có trí tuệ và khí phách như thế, đúng là anh hào của Hỗn Loạn Vực của chúng ta!
Một vị trưởng lão của Huyền Âm Tông hớn hở, nịnh nọt đến mức nước miếng văng tung tóe.
Còn vài thiếu niên của Tử Ảnh Lâu, Thanh Diễm Tông đều bái phục Nam Cung thành chủ sát đất!
Có vài thiếu nữ đỏ hồng khuôn mặt, rất xấu hổ, nhưng lâu lâu lại ngước lên nhìn lén gò má anh tuấn của Nam Cung Hàn Qua, trong lòng nổi lên bong bóng màu hồng.
Tư Đồ Mục Dương sờ mũi, cảm thấy mình đã không còn tiết tháo nữa rồi, lần này hắn đi theo tiểu sư thúc công đến đây, nhưng vì tu vi thấp nên không giúp được gì, nhưng mình lại có thể học được nhiều thứ.
Chênh lệch tu vi thì mình có thể cố gắng đuổi theo, nhưng cảnh giới nhìn người thế nào cho đúng, không phải ngày một ngày hai là làm được, hắn còn phải học hỏi rất nhiều.
Tư Đồ Mục Dương thầm hạ quyết tâm, đi sát ở bên cạnh Tô Dật, nếu không thể giúp đỡ được gì cho Tô Dật, thì cũng phải cố gắng làm cho bản thân nhanh chóng trưởng thành lên.
Tô Dật giống như một cái ô lớn trên đỉnh đầu hắn, học hỏi theo tài năng của Tô Dật sẽ giúp hắn nhanh chóng lớn lên, cho dù là Cửu Tinh Cốc thì cũng không đáng sợ nữa.
Vô Thường và Tư Đồ cũng nghe được cuộc nói chuyện, bọn họ cũng có cùng suy nghĩ với Tô Dật, Tô Dật nhìn về phía mây trắng đang nhẹ trôi trên trời, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm nghị.
- Phải đề phòng từng hành động của hắn, xem ra Nam Cung Hàn Qua này cũng rất khó đối phó!
Đám người Tây Vô Tình, Thanh Hoàng ở phía sau đều có sắc mặt ngưng trọng, như có điều suy nghĩ.
- Ùng ùng…
Nhóm người đi theo sau Nam Cung Hàn Qua xuyên qua một đường mòn trong rừng, loáng thoáng nghe được tiếng chim hói líu lo, sau khi rẽ vài đường, một thác nước lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Ở xa xa nhìn lại, giống như một dải ruy băng đang uốn lượn giữa núi đồi, cũng giống mỹ nhân giữa đồi hoa, sương khói mịt mờ, như khảm vào trong sườn núi.