Chương 1359
Sư huynh!
Sư Tố Tố khẽ nhíu lông mày lại, trên khuôn mặt nàng hiện lên sự nhăn nhó vặn vẹo.
Đôi mắt hổ của Ngụy Hồng trợn tròn, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, ánh mắt Tô Dật lóe lên một cái, không biết làm thế nào với sự thay đổi bất ngờ này.
- Ngụy trưởng lão, đây là?
- Tô tông chủ, Tố Tố là tiểu sư muội của ta, ta nghe nói hôm nay nàng và ngươi xảy ra chút ân oán, gia sư lại không ở đây, người làm huynh như ta đành phải tự mình quyết định, đưa nàng qua đây để hòa giải mối quan hệ với Bá Vương Tông.
Trong lòng Tô Dật khẽ cười, ánh mắt như điện, nghĩ đến chuyện Sư Tố Tố ở bí cảnh Triệu Linh đã nhiều lần phá hư chuyện tốt của mình, suýt chút nữa đã lỡ mất dịp tốt với khí linh Tiểu Thú.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Sư Tố Tố hiện lên màu đỏ ửng, trong đôi mắt của Tô Dật hiện lên một ánh sáng, chờ mong chuyện tiếp theo xảy ra.
- Sư huynh, rõ ràng là hắn cướp Huyết Ma Sát Thần Kiếm của ta! Ngươi không bắt hắn trả lại cho ta, vì sao ngược lại ta lại phải xin lỗi hắn?
Khuôn mặt Sư Tố Tố co quắp lại, bắn ra ánh mắt lạnh lẽo.
Ngụy Hồng nghe xong, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là tái nhợt sắc mặt, trầm giọng nói.
- Ngươi không nhắc đến Huyết Ma Sát Thần Kiếm, ta sẽ không nhớ đến chuyện ngươi âm thầm bỏ đi Trung Châu, làm cho trên dưới Thương Vân Điện loạn một trận! Tài nghệ không bằng người, bị người ta cướp binh khí, vậy mà còn không ngại nói ra!
Chân mày Ngụy Hồng càng nhíu chặt, vốn giọng nói của hắn đã oang oang, nay còn lớn hơn mấy phần, còn kèm theo sự tức giận nữa.
Thương Vân Điện tỉ mĩ bồi dưỡng Sư Tố Tố, nhưng lần đó nàng lại tự ý chạy đến Trung Châu, dọa cho đám trưởng lão Tạ Vô Sư sợ ngây người.
Rất nhiều người bị liên lụy vì sự tùy hứng của Sư Tố Tố, bây giờ Ngụy Hồng nhớ lại vẫn lửa giận ngập đầu.
- Được! Hôm nay ta sẽ tỷ thí với hắn một trận!
Sư Tố Tố cười lạnh, ngón tay hóa kiếm, nguyên khí quanh người bắt đầu khởi động, một dải lụa trắng gào thét bay ra, kèm theo phong duệ chí khí gào thét đến.
- Nhanh như thế đã là Nguyên Hư Kỳ lục trọng!
Tô Dật và mọi người ở đây kinh ngạc, không hổ danh là thiên kiêu đệ nhất Thương Vân Điện, mới hai mươi tuổi đã là Nguyên Hư Kỳ lục trọng, nếu so sánh với Loan Thạc thì thiên phú còn tốt hơn rất nhiều, xem ra Thương Vân Điện cũng tiêu hao không ít tài lực.
Ngụy Hồng tức giận đến khó thở, trên mặt hiện lên sự bối rối, không ngờ rằng tiểu sư muội bình thường ngoan ngoãn nghe lời nay lại xúc động như vậy.
Chỉ có mình Sư Tố Tố biết được, ngoài Huyết Ma Sát Thần Kiếm ra, nụ hôn đầu quý giá của mình cũng bị tên này trộm đi mất, ngay cả cơ thể cũng bị hắn xem hết, danh tiết cả đời mình đều bị hủy trong tay tên khốn này, nghĩ đến đây, khuôn mặt Sư Tố Tố vừa giận vừa thẹn.
- Tố Tố! Không phải chỉ là một Huyết Ma Sát Thần Kiếm thôi sao? Sao ngươi lại kích động đến như thế?
Ngụy Hồng cảm thấy lần này đưa Sư Tố Tố đến đây, nàng có kích động quá mức.
Sư Tố Tố giấu lửa giận trong mắt, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Dật, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Tô Dật luôn.
Linh Thiên Tuyết cũng hơi hơi kinh ngạc, nàng dùng thần thức nhìn chằm chằm Sư Tố Tố trước mắt, giống như xem diễn, trêu ghẹo Tô Dật.
- Đi đêm lắm có ngày gặp ma!
Tô Dật bị lời nói của Linh Thiên Tuyết làm cho ngạc nhiên, thuận miệng hỏi lại.
- Cái gì? Ngươi nói gì cơ?
Đôi mắt Linh Thiên Tuyết lóe sáng, nhướng mày nói.
- Ai bảo ngươi không có chuyện gì thì đi thông đồng với cô nương nhà người ta! Ta xem kết cục của ngươi thế nào!
Sau đó, lập tức hóa thành tiên âm mờ mịt bay đi.
Sư Tố Tố tức giận đến run người, nhưng thấy Tô Dật vẫn dáng vẻ vô tội kia, lập tức chán nản.
- Tên khốn! Ngươi còn hỏi ta, mình làm cái gì mà còn không rõ sao?
Bỗng nhiên đám người Tây Vô Tình và Vô Thường tiên tử ngẩn người ra, Tư Đồ Mục Dương hiểu ra ngay, liên tục cười trộm.
Sau đó ba người rất ăn ý đứng dậy, đi thẳng ra ngoài cửa.
Tô Dật thấy ba người đang có ý định bỏ đá xuống giếng, vội vàng kêu to.
- Các ngươi đi đâu vậy?
Tư Đồ Mục Dương cười tươi quay đầu nói.
- Tiểu sư thúc công, chúng ta không thể xen vào chuyện này được, ngươi tự xử lý đi!
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi xuống bắt chuyện với mấy người đứng ngoài canh cửa.
Thanh Hoàng và Dương Minh thì hơi hồi hộp, hai tay nắm chặt, lúc nào cũng nhìn chằm chằm tình huống trong phòng.
- Cung phụng đại nhân, sao các ngài lại ra đây? Ở bên trong sao lại cãi nhau ầm ỹ thế?
Thanh Hoàng tò mò hỏi.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vô Thường tiên tử nở nụ cười xinh đẹp, mấy sợi tóc phất phơ, cười nói.
- Bởi vì nữ quỷ đòi nợ đến rồi!
Đôi mắt hẹp dài của Thanh Hoàng hiện lên một trận ánh sáng, trong lòng trở nên khẩn trương, hắn muốn phá cửa đi vào cứu trợ.
Âm Minh giơ tay lên, liếc mắt một cái, nói.
- Đương nhiên là nợ tình, ngu ngốc! Làm yêu nhiều năm như thế mà không hiểu chuyện nam nữ chút gì cả!
Lúc này Thanh Hoàng mới chợt hiểu ra, ngượng ngùng sờ sờ mũi, ngước mắt nhìn Âm Minh.
Cảnh này đều được Tây Vô Tình và Vô Thường tiên tử nhìn thấy, hai người mỉm cười.
Ánh trăng trong veo, đêm lạnh, nhiều đóa hoa thơm ngát trên đồi như bị tiếng tranh luận trong nhà quấy rầy.
- Tố Tố, chúng ta đang đi kết minh, ai kêu muội đến kết thù?
Bây giờ Ngụy Hồng cực kỳ hối hận khi đưa Sư Tố Tố đến đây, không được câu gì tốt cả.
- Oan gia nên giải không nên kết.
Ngụy Hồng cảm thấy bất ngờ khi thấy ân oán giữa hai người sâu như thế, hôm nay không nên đưa Sư Tố Tố đến để bàn về vấn đề kết minh.
Sư Tố Tố lạnh lùng đứng tại chỗ, ánh đèn mờ nhạt hắt lên khuôn mặt ngạo nghễ của nàng, trong ánh mắt tràn đầy ý hận.
- Vốn là không thể kết minh, ta sẽ không kết minh với tên khốn này! Sư huynh, ngươi chọn đi, hôm nay có hắn thì không có ta!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Sư Tố Tố tràn đầy sự tức giận.
Mà Tô Dật thì đang nghĩ đến ba người kia bỏ chạy, để mình hắn ở chỗ này, đang tức giận.
- Tí nữa ta sẽ cho các ngươi đẹp mắt!
Tô Dật cắn chặt hàm răng, oán hận không ngừng.
Nhìn cô nàng Sư Tố Tố xinh đẹp như tiên tử sắp bão nổi, đầu Tô Dật đau nhức, gãi gãi đầu.
Ngày mai sẽ là đại điển Phong Lôi Cốc, Thương Vân Điện và Bá Vương Tông phải kết minh trong hôm nay, ngày mai mới có nhiều chỗ tốt được, có Thương Vân Điện bảo vệ, mình mới có thể an toàn rời đi.
Mà bây giờ có Sư Tố Tố ở giữa ngăn cản, còn tuyên bố có nàng ta không có hắn, bắt Ngụy Hồng chọn một trong hai, Tô Dật cực kỳ khổ não.
Hắn xua tay nói.
- Sư cô nương, Huyết Ma Sát Thần Kiếm đã nhận chủ, cho dù ta trả cho ngươi, nó cũng không đi cùng ngươi, ta phải làm sao thì ngươi mới hết giận?
Tô Dật vừa nói, vừa thầm nghĩ, hừ, đợi vào Phong Lôi Cốc, tiểu cô nương này chuẩn bị đi là vừa.
Ngụy Hồng biết bản lính của Tô Dật từ lúc còn ở bí cảnh Kim Bằng, trong lòng lo lắng, sợ xảy ra chuyện thì không xong, chưa vào Phong Lôi Cốc mà đã lưỡng bại câu thương, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem ra, đối phó với tiểu nha đầu này, dùng mạnh không bằng dùng yếu, Ngụy Hồng âm thầm tìm cách.