Chương 1360
Tố Tố, trước khi đến đây, sư phụ dặn dò muội thế nào?
Sư Tố Tố nghiến răng, nói ra mấy chữ.
- Tất cả do Ngụy Hồng sư huynh làm chủ!
- Vậy bây giờ muội đang làm gì?
Hai mắt Ngụy Hồng trở nên sắc bén, giống như chim ưng.
- Nhưng tên khốn kia khinh người quá đáng! Sư huynh, ngươi không hiểu!
Từ trước đến nay Sư Tố Tố chưa bao giờ phải chịu uất ức như thế, ngày đêm đều muốn chém Tô Dật ra thành ngàn mảnh.
Tô Dật lập tức nhớ đến kiệt tác của mình, hình ảnh kiều diễm trong sơn động, còn hô hấp nhân tạo cho Sư Tố Tố nữa.
Không ngờ Sư Tố Tố lại nhớ thù đến tận giờ, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh xắn của Sư Tố Tố, môi hồng anh đào, mặt mày như vẽ, trong lòng Tô Dật hơi đắc ý, xem như là báo thì được rồi.
Nếu như không tức giận, chỉ bằng khuôn mặt xinh đẹp này, sẽ làm người ta phải nhộn nhạo rồi.
Tô Dật khẽ cười khổ, không biết làm sao mới hóa giải đoạn ân oán này đây.
Có Ngụy Hồng ở bên cạnh ngăn cản, Sư Tố Tố không thể phát tác, hai mắt dần dần nổi lên hơi nước, nước mắt tràn ra, chảy dài lên khuôn mặt trắng nõn.
- Tí tách!
Trên mặt Sư Tố Tố vẫn không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lạnh lẽo vẫn nhìn chằm chằm Tô Dật, nước mắt liên tục chảy ra.
Đôi mắt lung linh đẫm nước mắt của giai nhân nhìn chằm chằm, Tô Dật cũng rất lúng túng, nếu truyền ra ngoài, dường như hắn ức hiếp nàng rồi, hắn bối rối gãi gãi đầu.
Vốn dĩ bản thân lẻ loi một mình, nếu chịu oan thì cũng chẳng sao, nhưng bây giờ đã là tông chủ Bá Vương Tông, cả người đại diện danh dự của một tông môn, không thể bị cô gái nhỏ này hủy hoại được.
Nếu tiếp tục như thế không phải là cách tốt, kết minh là chuyện lớn, hắn không thể cứ cứng rắn với nàng ta được.
Trong lòng hạ quyết tâm, Tô Dật thở dài, bỗng nhiên trong đầu lóe sáng, hắn nhếch môi mỉm cười, nói.
- Ngụy trưởng lão, muốn cởi chuông thì phải để người buộc chuông, ngài để ta tự mình giải quyết.
Ngụy trưởng lão nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là khẽ nhúc nhích ánh mắt, thầm nghĩ thằng nhóc này có ý định quỷ quái gì nữa.
Sư Tố Tố lạnh lùng, nhíu đôi mắt đẹp lại, nói.
- Không trốn tránh nữa sao?
Nghe lời này, Tô Dật cười một tiếng, ánh mắt trở nên sâu thẳm, mỉm cười nhìn Sư Tố Tố.
- Sư cô nương, giữa hai ta có hiểu nhầm không nhỏ. Chúng ta làm bình tĩnh nói chuyện trước được không?
Bầu không khí trở nên đông lạnh, cảm giác thấu xương bốc lên trong phòng, Ngụy Hồng im lặng nhìn hai người, ngạc nhiên chấn động, không biết hai người này có ân oán gì với nhau?
- Được! Ta ngược lại muốn xem ngươi trình bày kiểu gì?
Tô Dật nhếch khóe mắt lên, tỉ mỉ nhớ lại cảnh lúc đó, không nhanh không chậm nói.
- Ngay từ lúc đầu vào trong hầm mỏ, lúc ta chuẩn bị bỏ chạy, có phải ngươi nhân dịp đó mà gài ta vào hiểm cảnh không?
Sư Tố Tố chần chờ một chút, trái tim đập tình thịch, nóng nảy cãi lại.
- Khi đó ta không nhận ra ngươi, hơn nữa sư phụ ta từng nói, ở Trung Châu không thể tin bất cứ kẻ nào!
Tô Dật nhíu chân mày một cái, xua tay, sau đó xoa cằm nói.
- Được! Ta từng cứu ngươi, có phải hay không?
Đôi mắt Sư Tố Tố hiện lên sự nặng nề, trên trán lấm tấm mồ hôi, im lặng không nói.
Thấy Sư Tố Tố không nói lời nào, Tô Dật nhàn nhạt cười một cái, tiếp tục nói.
- Sư cô nương, đã là như đây, lúc đầu cô nương trọng thương hôn mê, chính là ta chữa trị cho ngươi đúng không?
Sư Tố Tố nhíu chặt chân mày, một lúc sau mới nặn ra hai chữ.
- Không sai!
- Đã như vậy, ngươi hôn mê trong nước, ta cấp cứu cho ngươi, có lỗi gì không?
Đôi mắt sáng của Sư Tố Tố hiện lên gợn sóng, sắc mặt hơi bối rối, mím chặt môi.
- Không có.
.. Không sai!
- Lúc đó ngươi cải trang thành một lão già, dáng vẻ như thế, cô nương nói vì sao ta lại phải ra tay cứu?
-...
Sư Tố Tố nhớ đến hình ảnh trong sơn động hôm đó, cả người mình nằm trên đất, trên người chỉ có một chiếc áo lót phủ lên, đầu tóc rối bời, giữa chân còn có vết máu, bây giờ nhớ đến vẫn còn kinh hoàng, gò má đỏ hồng lên.
- Vậy sao ngươi phải tạo ra những vết kia trên người ta?
Sư Tố Tố lớn tiếng quát lên, uất ức trong lòng tuôn ra theo dòng nước mắt, đôi mắt tràn ngập sương mù.
- Thật hay giả, ngươi dùng tu vi kiểm tra là biết, ngươi hại ta một lần, ta hù dọa lại, xem như là hòa nhau rồi.
Tô Dật nhún nhún vai, vô tâm nói.
- Ngươi! Vô sỉ! Khốn nạn!
Sư Tố Tố nổi giận nói, nguyên khí bắt đầu khởi động, ánh sáng lạnh lẽo bay ra khỏi lòng bàn tay, chuẩn bị bay về phía Tô Dật.
Ánh mắt Tô Dật trầm xuống, liếc nhìn Ngụy Hồng trưởng lão, Ngụy Hồng đã hiểu rõ mọi chuyện, yên lặng lùi về sau, hắn hít sâu một hơi, để cho hai người tự mình giải quyết, Tô Dật tiếp tục mỉm cười, tủm tỉm nói.
- Đã như vậy, cũng không có ai đúng ai sai, chẳng qua kiếm đã nhận chủ, ngươi cũng không lấy về được, ngược lại ta có một đề nghị, không biết ngươi có chịu nghe không?
Sư Tố Tố hơi bỉu môi, bàn tay vẫn run lên, nhưng trong lòng thầm nghĩ.
Năm xưa bản thân tự ý rời Hỗn Loạn Vực đi Trung Châu lịch lãm, đã phạm vào tối kỵ của môn phái, bây giờ ân oán giữa mình và Tô Dật cũng làm ảnh hưởng đến tông môn.
Bá Vương tông chính là trợ lực lớn nhất để Thương Vân Điện đi vào Phong Lôi Cốc, nếu không có Tô Dật, Thương Vân Điện rất khó đi vào bên trong, điều này Sư Tố Tố cũng hiểu rõ.
Nhưng uất ức và muộn phiền trong lòng nàng khó mà bỏ xuống được, khuôn mặt thanh tú của Sư Tố Tố ngước lên, giọng nói tức giận, sự lãnh lẽo lan tràn bốn phía, yếu ớt nói.
- Ngươi nói đi!
- Nếu muốn kết minh vào Phong Lôi Cốc, nhưng trong lòng vẫn có thù hận là không được, ngươi tức giận, ta cũng khó chịu, không bằng ở chỗ này lòng có khoảng cách khẳng định không thể, trong lòng ngươi phiền muộn, ta cũng khó chịu, không bằng ta đứng ở chỗ này, nếu ta chịu được ba chưởng của ngươi mà lùi một bước, ta nguyện xin trả Huyết Ma Sát Thần Kiếm lại, còn đứng ra xin lỗi ngươi, nhưng nếu ta không nhúc nhích, vậy thì ân oán giữa chúng ta xóa bỏ! Ngươi cảm thấy thế nào?
Hôm nay, Tô Dật tranh chấp với Loan Thạc, Thương Vân Điện và Sư Tố Tố đều nhìn thấy, lực lượng nhục thân của Tô Dật đã đạt đến trạng thái hoàn hảo.
Mặc dù cảnh giới của Sư Tố Tố không cao hơn so với Loan Thạc, nếu cứng đối cứng, chắc chắn phải chịu tổn thương, sẽ bất lợi cho đại điển Phong Lôi Cốc ngày mai.
Trong ánh mắt Ngụy Hồng loé lên, vội vàng ngăn cản.
Thương Vân Điện là thế lực nhất lưu của Hỗn Loạn Vực, thiên tài nổi trội nhất mà không đẩy lùi được thiếu niên kia nửa bước, nếu truyền ra ngoài, thể diện của Thương Vân Điện sẽ mất hết.
- Không được, Tô tông chủ, tu vi của Tố Tố còn quá thấp, chỉ sợ sẽ bị tổn thương!
- Ta chỉ dùng lực lượng nhục thân! Sẽ không sử dụng nguyên khí.
Ánh mắt Tô Dật hơi trầm xuống, nhìn về phía Ngụy Hồng nói, để cho hắn yên tâm lại.
Mà Sư Tố Tố cũng hiểu hoàn cảnh của bản thân, nhưng ngoài nghe theo lời ra, bản thân nàng không có lựa chọn khác.
Huyết Ma Sát Thần Kiếm chắc chắn không lấy về được, để bản thân hả cơn giận cũng được, cho dù có bị thương đi chăng nữa.
- Được! Đến đây đi!
Khuôn mặt Sư Tố Tố trở nên nghiêm túc, cả người đi vào tư thế chuẩn bị.
Vừa dứt lời, nguyên khí thuộc tính phong quanh người Sư Tố Tố bắt đầu khởi động, năng lượng mãnh liệt điên cuồng xoay tròn trong căn phòng, hoá thành phong nhận chằng chịt.