← Quay lại trang sách

Chương 1382

Gào gừ!

Lưu trưởng lão vừa mới quay đầu, đã kinh hãi không thôi, trong lòng chỉ còn lại sự tuyệt vọng, bọn họ trêu chọc phải người nào đây!

Phía sau có một tiếng gầm giống như rồng ngâm vang lên, làm cho tâm trí người khác phải run rẩy.

Trong lúc đó, hư không phía sau run rẩy kịch liệt, một con đại bàng và một con Giao Long đang lượn trên không trung, giương nanh múa vuốt, uy mãnh hiển hách, cả người có vảy rồng bao quanh, phát sáng yếu ớt, căm tức nhìn Lưu trưởng lão.

Người hóa thành Giao Long chính là Dương Minh, thấy chủ nhân gặp nạn, hắn theo bản năng hiện lên bản thể, đầu Giao Long dữ tợn, miệng to như chậu máu, rít gào như muốn nuốt Lưu trưởng lão vào miệng.

Dương Minh cong thân lên, cả người phụt ra ánh sáng vàng kim chói mắt.

Bóng Giao Long tràn ngập huyết tinh, yêu khí điên cuồng khởi động quanh người.

Xuyên thẳng không gian bay đến, giống như bão táp nóng rực, năng lượng bốn phương tám hương trào lên, ầm ầm đẩy ra.

Trảm phá hư không, ánh mắt Lưu trưởng lão run lên, còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần.

Thất thần một cái, đã trực tiếp bị Dương Minh hung hăng đâm vào, dưới khí tức đáng sợ, năng lượng mạnh mẽ đẩy ra.

- Ầm!

Bốn phía Khoáng Tinh Nguyên trực tiếp nổ nát vụn, nổ tung tạo thành nhiều hố sâu, lực phá hoại cường hãn, làm cho bốn phương tám hướng hóa thành hỗn độn trong chớp mắt.

Tiếng long ngâm vang vọng, ánh sáng kim long nương theo bóng giao long, cực kỳ kinh người.

Gần như trong lúc đó, Tô Dật và Dương Minh biến thành hình người cũng nhảy xuống đất.

Dấu tay Tô Dật thu liễm lại, nguyên khí thuộc tính hỏa quanh người dần dần tiêu tan, sắc mặt tái nhợt, cực kỳ ngưng trọng.

Trải qua cuộc chiến này, Tô Dật có thể hiểu ra được hai chuyện, thứ nhất, ngoài hắn ra, toàn bộ sinh linh trong Phong Lôi Cốc đều bị ảnh hưởng bởi không gian mà giảm tu vi xuống.

Thứ hai chính là chuyện cướp Tinh Thần Lệnh, Cửu Tinh Cốc và Đường Vọng không hề nói cho hắn biết, Tinh Thần Lệnh có thể thả ra tinh thần lực, cũng có thể hấp thu, ở nơi nguy hiểm thế này, Tinh Thần Lệnh trở thành bùa bảo mệnh, vì vậy trong thời gian này sẽ xảy ra nhiều trận đấu liều chết chém giết.

Có thể chắc chắn chắn là, Đường Vọng không nói cho hắn biết, vì đây là bí mật của Cửu Tinh Cốc, việc đưa Tinh Thần Lệnh cho mọi người là lệnh của Cốc Chủ.

Hơn nữa, Thần Diệu biết rõ ràng dị tượng Cửu Tinh Diệu Nguyệt, còn rộng lượng tặng Tinh Thần Lệnh đi, rõ ràng có mưu đồ gì đó.

Mượn Phong Lôi Cốc để quét sạch các thế lực khác? Hay còn có kế hoạch sâu hơn?

Tô Dật càng nghĩ càng kinh hãi, trong Phong Lôi Cốc nguy hiểm trùng trùng, chỉ mới đi vào đã gặp chuyện thế này rồi.

Nếu như không cẩn thận, nghĩ ra cách tương kế tựu kế, thì chắc chắn sẽ trở thành cá trên thớt, để mặc cho người ta chém giết!

Trong lúc suy nghĩ, Dương Minh mặc bộ bạch y đi đến bên người Tô Dật, cung kính nói.

- Chủ nhân! Ngươi còn ổn chứ?

- Vẫn còn tốt!

Tô Dật gật đầu cười, sau đó thong thả đi đến chỗ Lưu trưởng lão rơi xuống.

Chỉ thấy trong miệng ông ta chảy ra máu tươi ồ ồ, xương sống lưng bị đâm gãy, xụi lơ trên mặt đất, trong mắt đã máu thịt nhoe nhoét.

Nếu không có tu vi Nguyên Hoàng Kỳ, chắc chắn đã chết ngay tại chỗ rồi.

Lưu trưởng lão căm hận nhìn Tô Dật, trong ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng.

- Tô Dật, Huyền Âm Môn sẽ không tha cho ngươi.

Hắn thở hổn hển từng ngụm, bỗng nhiên lồng ngực căng lên, Lưu trưởng lão bị một ngụm máu tươi chặn ngay cuống họng, không ngừng ho khan, máu tươi điên cuồng chảy ra khỏi miệng.

Tô Dật cười lạnh nhìn Lưu trưởng lão, trong ánh mắt chỉ còn ý lạnh.

Dương Minh trầm ngâm một chút, nhớ đến lời Lưu trưởng lão nói, đi ra phía trước, lấy túi không gian ra khỏi ngực.

Cấm chế không gian trực tiếp bị Tô Dật và Dương Minh nổ nát, Dương Minh lấy từ bên trong ra hai tấm tinh thần lệnh, một tấm trong đó đã hoàn toàn biến thành màu đen, trở thành một tấm đá vô dụng.

Một tấm tràn ngập quang huy tinh thần, rạng rỡ ánh sáng, trên mặt còn có ánh sáng thần bí ẩn giấu.

Tô Dật nhìn tấm lệnh bài kia, sự nghi ngờ càng lúc càng nặng, sao Ô Phương lại có hai tấm Tinh Thần Lệnh?

Nhìn một tấm khác, nó đã trở nên đen nhánh, hình như tấm này đã hoàn toàn không có tinh thần lực, nên để lại nghiên cứu.

Phía sau có mấy bóng người phá gió bay đến, chính là Đường Vọng trưởng lão, Sư Tố Tố và Tư Đồ Mục Dương, Sư Tố Tố mặc bộ tiên y phiêu phiêu, khí chất ung dung, đứng ở giữa hai người cũng vô cùng xuất sắc.

Tư Đồ Mục Dương vui vẻ phấn chấn, còn chưa rơi xuống đất, đã nhảy lên phất tay hô to.

- Tiểu sư thúc công, ngươi quá giỏi luôn! Chỉ ra mấy chiêu đã diệt được tên khốn kia!

Trận chiến giữa Tô Dật và Lưu trưởng lão làm cho Tư Đồ Mục Dương hưng phấn đến mức khoa tay múa chân.

Tô Dật nhìn Tư Đồ Mục Dương khoẻ mạnh như thế thì có chút kinh ngạc, hỏi.

- Không phải ngươi bị Ô Phương đánh mấy chưởng sao? Sao giống như không bị gì hết vậy?

Tư Đồ Mục Dương vừa nói vừa chỉ vào Sư Tố Tố, trong ánh mắt hiện lên sự cảm kích, khoé miệng nở nụ cười, lộ ra làm răng trắng sáng, rất phúc hậu.

- Ừm ừm! Đúng rồi! Tất cả là nhờ tỷ tỷ xinh đẹp này giúp ta trị liệu! Còn cho ta uống đan dược nữa đấy!

Tô Dật vội vàng chắp tay với Sư Tố Tố để bày tỏ lòng biết ơn, ánh mắt dịu dàng như nước.

Mà Sư Tố Tố đứng bên cạnh bỗng nhiên bị Tư Đồ Mục Dương nhắc đến, nàng có chút ngượng ngùng, hai gò má ửng đỏ, nhìn Tô Dật, nhẹ nhàng nói.

- Không có gì, bây giờ chúng ta là đồng minh, giúp đỡ lẫn nhau là nghĩa vụ…

Tư Đồ Mục Dương đi đến bên cạnh Tô Dật, giả vờ thần bí nói.

- Nhưng đó là đan dược Hoàng phẩm cao cấp đấy! Sư tỷ tỷ rất phóng khoáng nha, cũng là nhờ có tiểu sư thúc công! Còn nhớ đến người ta!

Tư Đồ Mục Dương cười hắc hắc, hắn bị cao chiêu tán gái của mình chọc cười.

Giữa nam và nữ, sợ nhất là thiếu ân tình, mà trong đó thứ dễ dàng nảy sinh nhất, chính là cảm tình.

- Bộp!

Một cái tát lên ót Tư Đồ Mục Dương, Tô Dật liếc mắt nhìn hắn.

- Nói nhiều! Ngươi rất rảnh sao? Rảnh thì qua nhặt túi không gian của Ô Phương về đây đi!

Tư Đồ Mục Dương quệt mồm, vuốt sau gáy của mình, ủy khuất không thôi.

- Đi thì đi thôi, đánh ta làm gì! Ta giúp ngươi vậy mà ngươi còn đánh ta!

Hắn dùng vẻ mặt cầu xin đi về phía Ô Phương rơi xuống đất.

Lúc đi qua bên người Sư Tố Tố, khuôn mặt anh tuấn của Tư Đồ Mục Dương lập tức làm mặt quỷ, quay người nói.

- Hì hì, cảm ơn tỷ tỷ xinh đẹp!

Sau đó hắn vui mừng chạy về phía xa xa.

- Ha ha!

Lúc đầu còn có chút không được tự nhiên, nhưng sau đó Sư Tố Tố đã bị Tư Đồ Mục Dương chọc cho vui vẻ.

Nhìn Sư Tố Tố cười vui như thế, trong lòng Tô Dật cũng thoải mái hơn, cuối cùng nha đầu này không nhăn nhó nữa rồi.

- Đứa nhỏ này cứ như thế, vẫn cảm ơn Sư cô nương nhiều.

Sư Tố Tố mỉm cười như gió xuân, vui vẻ thoải mái, cúi người làm lễ với Tô Dật, không nói gì thêm.

Quay đầu, Tô Dật đưa hai tấm tinh thần lệnh cho Đường Vọng trưởng lão.

Đường Vọng trưởng lão nhìn hai tấm tinh thần lệnh, trầm tư một lúc, theo sau sẽ chính mình tinh thần lực độ vào hai khối tinh thần lệnh trung, tỉ mỉ ngưng thần, một lúc lâu không nói.

Hơn nửa buổi sau, Đường Vọng yếu ớt thở dài một hơi, trả tinh thần lệnh cho Tô Dật.

- Đường trưởng lão còn phát hiện gì nữa không?