Chương 1383
Đường Vọng thở dài không thôi, trong ánh mắt tràn đầy sự cô đơn, giống như nhìn thấu lòng người dễ thay đổi.
- Lòng người hiểm ác đáng sợ thật! Haz!
Tô Dật và Sư Tố Tố đều ngạc nhiên, không biết vì sao Đường Vọng lại nói câu đó.
Đường Vọng thở một hơi thật dài, yếu ớt chỉ vào hai tấm tinh thần lệnh trong tay.
- Các ngươi biết hai tấm tinh thần lệnh này là của ai không?
Tô Dật chỉ vào tấm tinh thần lệnh còn phát sáng, nói.
- Tấm này là của Lưu trưởng lão kia.
- Vậy tấm còn lại thì sao?
Đường Vọng tiếp tục hỏi.
- Một tấm kia cũng là của Huyền Âm Môn đấy!
Một giọng nói nhỏ nhưng lạnh lùng vang lên trong đầu Tô Dật, đó chính là Linh Thiên Tuyết!
Tô Dật lập tức kinh hãi, không thể tin được, hắn lẩm bẩm.
- Tấm kia cũng là của Huyền Âm Môn?
Thử hỏi.
Đường Vọng nhướng chân mày, trên trán hiện lên sự ngạc nhiên, gật đầu.
Nghe được lời này, Sư Tố Tố bên cạnh che mặt hô lên, không thể tin được.
- Sao có thể như thế? Chẳng lẽ tất cả đều chết?
- Hazz! Khoáng Tinh Nguyên ngàn dặm không có người ở, chủ nhân tấm Tinh Thần Lệnh này chết chỉ có thể là do hắn giết.
- Tranh đấu giữa các tông môn với nhau thì sao? Không lẽ là Thanh Diễm Môn?
Đường Vọng lắc đầu, Lưu trưởng lão cách bọn họ gần nhất, mọi người lại vừa đi vào, trước đó đâu nghe được động tĩnh gì đâu?
Hai người đều lắc đầu, trong đôi mắt hẹp dài của Dương Minh hiện lên chút ánh sáng.
Đường Vọng yếu ớt nói, lúc chia Tinh Thần Lệnh cho mọi người, mỗi thế lực đều có ký hiệu khác nhau.
Cửu Tinh Cốc đa làm tiêu ký nội bộ bên trong lệnh bài, chỉ cần là người Cửu Tinh Cốc, ai cũng có thể phân biệt được tấm tinh thần lệnh đó là của thế lực nào.
Tô Dật hơi suy nghĩ, ánh mắt lạnh lùng và nghi ngờ, trầm mặc không nói.
- Vì sao như thế, chúng ta cùng đi vào trong bí cảnh, mỗi thế lực phải đoàn kết với nhau mới đúng, vì sao lại tàn sát nhau chứ?
Sư Tố Tố vẫn không hiểu được.
Đường Vọng nhẹ nhàng nói.
- Nội đấu.
Sau đó còn giải thích rằng mấy năm gần đây Huyền Âm Môn không ngừng có nội đấu xảy ra.
Trong Huyền Âm Môn chia ra hai phái, phái Tông Chủ và phái trưởng lão, mà Lưu trưởng lão và Ô Phương kia thuộc về phái trưởng lão.
Phái tông chủ do Tư Không Thường đại diện, mà năm người đi vào Cửu Tinh Cốc lần này, phái Tông Chủ có ba người, phái trưởng lão có hai người, cũng chính là Lưu trưởng lão và Ô Phương trước mặt.
Nói vậy, không ai ngờ rằng, mọi người đi vào đây lại bị chia nhỏ ra nhiều chỗ khác nhau.
Cứ như vậy, ai tỉnh trước thì chiếm được ưu thế.
Lưu trưởng lão tỉnh dậy đầu tiên, nên phái trưởng lão có ưu thế, lập tức tìm ra hai đệ tử Huyền Âm Môn thất lạc, ra tay giết chết.
- Vậy sao bọn họ lại muốn cướp tinh thần lệnh chứ? Hình như tinh thần lệnh của bọn họ không giống nhau.
Sư Tố Tố nhíu mày suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được.
Đường Vọng nhìn Tô Dật và Sư Tố Tố, biết không thể lừa được nữa, đành bùi ngùi thở dài.
- Thật ra đây là bí mật của Cửu Tinh Cốc.
Tinh thần lực bên trong tinh thần lệnh là do đại năng Ngự Hồn Sư cửu tinh dựa vào quy tắc không gian đưa vào.
Tinh thần lệnh vốn là thần thạch chịu năng lượng, nó có thể hấp thu thì tất nhiên cũng có thể thả ra.
Chuyện này không phải là bí mật gì ở Cửu Tinh Cốc, nhưng nếu không so bí pháp Cửu Tinh, vậy thì không thể nào thả tinh thần lực ra được.
Nói xong, hình như Đường Vọng nghĩ đến cái gì, lẩm bẩm nói.
- Sẽ là ai chứ? Kẻ nào to gan đến vậy được chứ?
Tô Dật và Sư Tố Tố lập tức nghĩ ra ý trong lời nói của Đường Vọng.
Chính là gián điệp bên trong Cửu Tinh Cốc, tự mình nói cho những thế lực nhị lưu này biết bí pháp tinh thần lực.
Trong ánh mắt Đường Vọng hiện lên sát khí, tức đến mức run lên cả chòm râu, càng nghĩ càng nổi giận.
- Nếu để ta tìm ra được, chắc chắn sẽ băm thây kẻ đó thành ngàn mảnh, thanh lý môn hộ!
Tô Dật nhìn Đường Vọng, trong lòng có chút cảm động.
Nếu như trong Cửu Tinh Cốc có nhiều người trung tâm như Đường trưởng lão, có lẽ Cửu Tinh Cốc đã sớm trở thành thế lực số một Hỗn Loạn Vực, Thần Diệu cũng không cần dùng trăm phương ngàn kế như thế.
Thần Diệu, cái tên này lần nữa xuất hiện ở trong đầu Tô Dật.
Xem ra bây giờ Đường Vọng vẫn không biết, việc có gián điệp này là do Thần Diệu cố ý tạo ra, mục đích để tẩy rửa thế lực đối nghịch? Hay là còn có mục đích gì khác?
Trong lúc Tô Dật đang suy nghĩ, Tư Đồ Mục Dương đã cầm túi không gian hào hứng chạy trở lại.
- Tiểu sư thúc công, cầm lấy! Ta vừa kiểm tra túi của Ô phương, vẫn còn khí tức như một sợi tơ nhện.
Tô Dật gật đầu, Ô Phương sống hay chết rất quan trọng, nên hắn ra lệnh Dương Minh đi kiểm tra tình trạng của Ô Phương.
Nhận túi không gian, bên trong đúng là có hai tấm tinh thần lệnh, một tấm có quang huy nhàn nhạt, còn một tấm thì như phế thạch.
Trong không gian, có vô số đan dược và linh thạch, lại là một món tiền khổng lồ, làm cho Tô Dật nhìn mà thỏa mãn.
Lục lọi một lúc, Tô Dật còn thấy hai bình đan dược Hoàng Phẩm cao giai, còn có một bình Huyền Phẩm trung cấp, vừa mở ra đã có linh khí xông thẳng vào mũi, dội thẳng lên não, làm cả người sung sướng không thôi.
Tô Dật móc ra ba bình đan dược, đưa một chai Hoàng phẩm cao giai cho Tư Đồ Mục Dương, một chai Hoàng phẩm khác đưa cho Dương Minh vừa tham gia chiến đấu.
Còn đan dược Huyền Phẩm, Tô Dật đi đến trước mặt Sư Tố Tố, dịu dàng nói.
- Sư cô nương, nàng cầm bình đan dược này đi, vừa rồi nàng đã cứu giúp Mục Dương, nên cầm lấy bổ sung đi.
Một chai Hoàng phẩm cao giai đổi một chai Huyền Phẩm trung giai, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Vừa mới để sát vào thân thể, dược lực xông thẳng lên làm cho Sư Tố Tố tinh lực cuồn cuộn, nhanh chóng chảy vào kinh mạch, nguyên khí vận chuyển nhanh.
Sư Tố Tố xua tay lia lịa, gấp gáp nói.
- Không được, quá quý trọng rồi! Ta không thể nhận được, còn việc trị liệu cho Mục Dương công tử là nghĩa vụ của ta.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tô Dật hiện lên chút ấm áp, ánh mắt trong trẻo tràn đầy sự chân thành, hắn đưa đan dược lên tay Sư Tố Tố.
- Giữ lại đi! Nếu chúng ta là đồng minh, việc quan tâm đến các ngươi cũng là nghĩa vụ của ta.
Công thần Tư Đồ Mục Dương từng được uống đan dược kia lập tức nhỏ giọng trêu ghẹo.
- Đúng vậy, tỷ tỷ xinh đẹp cứ giữ đi, sư thúc công có rất nhiều bảo bối, loại đồ đạc còn tốt hơn hắn cũng có, tỷ tỷ cứ cầm đi!
Tô Dật trừng mắt quay đầu lại, Tư Đồ Mục Dương lập tức thức thời im lặng.
Lời của Tô Dật vừa nói, làm cho Sư Tố Tố vốn đang sợ hãi, lập tức bị hai người chọc cười, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi cất đan dược đi, mỉm cười.
Dương Minh đi về từ chỗ Ô Phương, đến khi đi đến bên cạnh Tô Dật, hắn cung kính nói.
- Chủ nhân, lão giả kia hình như vẫn còn thở, ngài muốn xử lý thế nào?
Trong con ngươi sâu thẳm của Tô Dật hiện lên ánh sáng, hân đi đến trước mặt Lưu trưởng lão, ngồi chồm xuống, hỏi.
- Nói! Là ai nói cho ngươi biết cửu tinh bí pháp?
Lưu trưởng lão nhắm chặt hai mắt, hắn cố gắng mở ra, lúc nhìn thấy Tô Dật, Lưu trưởng lão giống như nhìn thấy ác ma, miệng hàm hồ kêu to.
- Ta không biết, ta không biết! Không phải ta nói! Thả ta ra!
Tô Dật hơi hơi thả ra uy áp, cúi người lắng nghe lời nói hàm hồ không rõ của Lưu trưởng lão.