← Quay lại trang sách

Chương 1385

Bóng người Sư Tố Tố xuất hiện bên trong, quanh người nàng có ánh sáng mông lung bao phủ, nguyên khí thuộc tính phong không ngừng vận chuyển.

Đôi lông mày xinh đẹp của nàng nhíu chặt, mồ hôi tuôn ra, theo Tô Dật, lấy tinh thần lực trên người của kẻ khác, có lẽ giống với việc dung hợp tinh thần lực vào nhau.

Chắc chắn là sẽ rất khó chịu, Tô Dật nóng lòng nhìn uy áp mạnh mẽ không gì sánh được phía trước, nhưng chỉ có thể nhìn thôi chứ không làm được gì.

Ở bên cạnh, tinh thần lực của người cùng tông môn bị cuớp đi, hình như Ô Phương trong hố sâu cũng cảm giác được.

Tinh thần lực dẫn động đến linh hồn của Ô Phương, làm cho thức hải hắn đau nhức và cực kỳ khó chịu.

- Khó chịu quá! Mau cứu ta đi!

Ô Phương quằn quại trong hố sâu kêu to.

Đám người Tô Dật lạnh lùng nhìn hắn, không nói một câu, trong ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng.

Cướp tinh thần lực của người khác thì có ngày sẽ bị người ta cướp lại, đó cũng là thiên đạo luân hồi! Ở thế giới võ đạo đứng đầu, muốn trách thì nên trách thực lực bản thân không đủ mạnh!

Mọi người đạp trên hư không, ổn định tâm thần, không nghe tiếng rên rỉ thống khổ kia nữa, ai cũng tập trung ánh mắt nhìn Sư Tố Tố.

Chỉ thấy ánh sáng quanh người nàng ngày càng chói mắt, theo tia sáng chói mắt từ xa truyền thống đến, nối liền với nhau trong màn đêm.

Sau đó tia sáng dần dần biến mất, hóa thành vô số hạt ánh sáng nhỏ, đắp vào trên ánh sáng tinh thần lực.

Vầng sáng tinh thần thần bí vẫn không ngừng kêu ong ong, kèm theo đó, không gian bốn phía liên tục rung động.

Mây mù bốn phía nhanh chóng kéo về, nhanh như tia chớp, mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm không ngừng rền vang.

Lôi quang thiểm điện vang vọng mây trời.

- Ùng ùng!

- Ầm!

Một luồng điện quang hung hãn đánh lên thi thể Lưu trưởng lão, máu thịt be bét của hắn bị đánh tan ngay lập tức.

Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương đứng xa xa nhìn, giật mình, lập tức nhắm mắt lại, không muốn nhìn thi thể mất đầu của Lưu trưởng lão bị thiên lôi chà đạp.

Mọi người nhắm mắt lại, trong tối tăm, nhưng mũi vẫn không ngửi được mùi thối da thịt do sét đánh trúng.

Hơi tò mò nên mở mắt ra, hình ảnh trước mắt làm cho đám người Tô Dật hơi ngạc nhiên, nghẹn họng trân trối nhìn.

Chỉ thấy thi thể Lưu trưởng lão bị thiên lôi đánh tan trong nháy mắt, giống như bọt biển bị đánh trúng, hóa thành hạt ánh sáng nhỏ bốc lên bầu trời.

Hạt ánh sáng mềm mại trong nháy mắt bị gió thổi tan, bay lơ lửng lên không trung.

Tinh thần lệnh ở bên cạnh giống như nam châm hút ánh sáng về phía trước, tất cả hạt ánh sáng như có ý thức chui vào vòng ánh sáng tinh thần lực quanh người Sư Tố Tố.

Bọn chúng chen chúc nhau chui vào vòng ánh sáng, chỉ mấy hơi thở sau, ánh sáng của năng lượng càng ngày càng bàng bạc, độ sáng cũng càng thêm chói mắt.

Trên đêm đen của Khoáng Tinh Nguyên, toàn thân Sư Tố Tố giống như viên dạ minh châu chói mắt tỏa sáng bốn phương.

Sợi tóc bay bay, run lên trong gợn sóng không gian, áo bào của Sư Tố Tố bay phần phật, giống như thiên nữ không nhiễm bụi trần.

Ánh sáng thần bí bay lên, không ngừng giao động quanh người Sư Tố Tố, sau đó hội tụ xuống đỉnh đầu, liên tục chui vào trong tinh thần lệnh.

Chỉ một lát, văn lộ trên tinh thần lệnh tỏa ánh sáng mãnh liệt, tiếp theo chính là quá trình luyện hóa tinh thần lệnh như lúc trước.

Lập tức, bên trong kinh mạch huyệt khiếu, xương cốt da thịt của Sư Tố Tố có ánh sáng tinh thần mênh mông tràn vào, chiếu sáng toàn bộ Khoáng Tinh Nguyên, sặc sỡ lóa mắt.

Cuối cùng, ánh sáng hòa làm một với nguyên khí trong kinh mạch, bên ngoài nguyên khí hiện lên ánh sáng tinh thần nhiều hơn so với lúc trước, giống như được thần liên đan vào.

Sư Tố Tố mở mắt ra, đôi mắt sáng trong veo, khí tức nguyên khí rõ ràng mạnh hơn không ít so với lúc đầu.

Nhìn xuống cổ tay, ấn ký Cửu Tinh Bắc Đẩu càng sáng rực hơn so với lúc trước, Thất Tinh Liên Châu, còn có hai viên tinh thần lóng lánh giấu dưới da thịt sáng chói.

Sư Tố Tố hoạt động tay chân, nguyên khí xoay quanh chân, nàng tung người nhảy xuống dưới, cách mặt đất mấy chục trượng.

Lần nữa rơi xuống, mùi thơm như u lan, chậm rãi hạ xuống đất, giống như thiên nữ hạ phàm, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, cầm tinh thần lệnh đã mất đi ánh sáng, nàng giống như ánh trăng trong đêm đen, huyền ảo và thơ mộng.

Trong mắt Sư Tố Tố hiện lên sự vui mừng không gì sánh được, nàng khẽ khom người, thu liễm nguyên khí thi lễ với Đường Vọng trưởng lão, nghiêm túc nói.

- Cám ơn, Đường trưởng lão!

Đường trưởng lão vui mừng nhìn Sư Tố Tố, hắn xua tay nói.

- Không sao, khôi phục lại nguyên khí là chuyện tốt rồi, chiến lực của chúng ta lại tăng thêm một phần.

Thấy đã dời tinh thần lực xong, Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương cũng nhanh chóng chạy đến.

Tô Dật nhìn Sư Tố Tố, vui mừng không thôi, nhanh chóng hỏi.

- Sư cô nương cảm thấy thế nào? Đã hoàn toàn khôi phục chưa?

Sư Tố Tố ngưng kết dấu tay, một phong cầu nhanh chóng được tạo ra trên bàn tay, lực lượng cực kỳ ngưng kết làm cho hai mắt Tô Dật tỏa sáng.

- Đã được tự do như ở bên ngoài cốc rồi, trên cơ bản đã khôi phục lại, cám ơn Tô công tử!

Vừa dứt lời, nàng đưa tinh thần lệnh đã mất hết tinh thần lực cho Tô Dật, Tô Dật cầm lấy rồi trực tiếp cất vào trong lòng.

Tô Dật xoa hai tay với nhau, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Nếu như vậy, có bí thuật của Đường trưởng lão, nếu kiếm được thêm mấy tấm tinh thần lệnh nữa, thực lực của Bá Vương tông và Thương Vân Điện sẽ khôi phục lại hoàn toàn, không phải sợ bất cứ ai nữa, đồng thời còn có thể tăng thêm thời gian mọi người ở trong Phong Lôi Cốc, đợi đến lúc cửa cốc được mở ra.

Tin tốt lành như thế làm cho Tô Dật hưng phấn không thôi, đồng thời cũng tỉnh táo lại.

Trầm ngâm một lúc, Tô Dật quay đầu nói với Đường trưởng lão.

- Đường trưởng lão cực khổ rồi! Không biết một ngày có thể thi triển bí pháp mấy lần?

Tô Dật là Ngự Hồn Sư, biết rõ dẫn dắt tinh thần lực cũng giống như Ngự Hồn Sư thường ngày ngự hồn luyện bảo, đều phải đấu tranh với thiên địa linh khí.

Không chỉ cần có Linh Hồn Lực cực kỳ cường đại, mà còn cần nguyên khí cực kỳ khổng lồ cung cấp nữa.

Nếu không một cường giả Nguyên Tông đỉnh cấp như Đường Vọng, Tô Dật đã không phải hỏi như vậy rồi.

- Hai lần!

Đường Vọng bất đắc dĩ lắc đầu.

Sắc mặt Tô Dật và Sư Tố Tố lập tức ngưng trọng, dị tượng thiên địa vừa xảy ra, bọn họ không dám quên.

Ngay cả Nguyên Tông cảnh Đường Vọng một ngày cũng chỉ làm được hai lần, hơn nữa đều là miễn cưỡng làm, xem ra những người khác muốn dẫn dắt cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Trong phúc có hoạ, trong hoạ cũng có phúc, mọi việc có mặt lợi lại vừa có mặt hại.

Tô Dật lập tức cảm thấy thoải mái, nếu đứng chỗ này câu giờ, xem như là để người khác kiếm tinh thần lệnh cho mình, chuyện mà Tô Dật thích làm nhất chính là chuyện ngư ông đắc lợi thế này.

Khoé miệng Tô Dật nhếch lên một đường vòng cung, nhưng chỉ một lát đã bị tiếng kêu ầm ĩ sau lưng đánh thức.

- Chủ nhân, không còn khí tức của Ô Phương nữa!

Tô Dật vừa nghe tin này, có lẽ vừa rồi thiên lôi nổ mạnh, làm cho Ô Phương không chịu nổi, nên trực tiếp bỏ mạng.

Bỗng nhiên, Tô Dật kinh sợ sờ mũi, hơi ngượng ngùng nhìn Đường Vọng, Đường Vọng đã sớm đoán được tâm tư của Tô Dật.