← Quay lại trang sách

Chương 1389

Sư Tố Tố kể lại cho Ngụy Hồng, nhưng vẫn chưa nhắc đến bất kỳ câu nào liên quan đến tinh thần lệnh.

Trong Thương Vân Điện, ngoài Tần Vũ Sinh có tu vi hơi kém một chút ra, những người khác chỉ cần không bị lạc, thì không ai có thể cướp được tinh thần lệnh của bọn họ.

Bí mật máu tanh kia bọn họ không nên biết thì hơn.

Nếu như sau này có chuyện bất ngờ, Sư Tố Tố tin rằng Tô Dật sẽ suy nghĩ cho Thương Vân Điện.

Ngụy Hồng nhìn thấy sắc mặt Sư Tố Tố thay đổi, nhưng không nói ra, hắn bật cười lớn, cao giọng nói với Tô Dật.

- Tô tông chủ, cảm ơn ngươi đã giúp Tố Tố, ân tình lớn như vậy, Thương Vân Điện xin ghi nhớ trong lòng.

Tô Dật nhướng mày, ra vẻ quân tử xua tay, nói rằng chuyện này không đáng nhắc đến.

- Chỉ là không biết, Ngụy trưởng lão có thấy những thế lực tông môn khác gần đây không?

Tô Dật luôn luôn nhớ đến tinh thần lệnh của những người khác, cho nên hắn rất quan tâm đến hướng đi của những người kia.

Ngụy Hồng nhớ kỹ lại, nói cho Tô Dật biết, đã từng thấy Vô Nhai Cung và Tử Ảnh Lâu ở Khoáng Tinh Nguyên, nhưng lúc đó bọn họ vội vàng rời đi, nên mới không dừng lại chào hỏi.

Lúc ra khỏi thảo nguyên, Ngụy Hồng thấy Thanh Diễm Môn đi về phía thú đình, mà Huyền Âm Môn thì chưa thấy.

Trong lòng Tô Dật khẽ thổn thức, lần này Huyền Âm Môn đi vào năm người thì đã chết bốn, chỉ còn lại duy nhất mình Tư Không Thường, Phong Lôi Cốc này lớn như vậy, không biết tìm đi đâu.

- Tô Dật!

Tô Dật đang suy nghĩ thì nghe Linh Thiên Tuyết gọi, hắn tỉnh người.

- Thiên Tuyết? Sao vậy?

Hơi thở mùi đàn hương từ miệng Linh Thiên Tuyết khẽ bay ra, trong lời nói của nàng có chút cầu xin.

- Ngươi có thể thay ta đi vào rừng cây trước mặt được không?

- Sao vậy?

Lần đầu tiên Tô Dật cảm giác được sự nóng lòng của Linh Thiên Tuyết, hắn có dự cảm xấu.

Linh Thiên Tuyết nghiêm túc nhìn chăm chú những trận khói bay ra từ trong rừng rậm, trong lòng hiện lên sự cảnh giác.

Yêu khí tràn ngập khắp nơi, thỉnh thoảng vang lên tiếng rống giận liên miên không ngừng.

Sau đó nàng lắc đầu, không xác định chính xác.

- Không nói rõ được, nếu thật sự có đại yêu xuất thế, vốn sẽ là việc vui của yêu tộc, nhưng bây giờ trên thế gian đã không còn bao nhiêu đại yêu, ngươi lại gần với Yêu Tộc chúng ta, nếu có chuyện thật, chắc chắn phải bảo vệ huyết mạch đại yêu cẩn thận.

Linh Thiên Tuyết chính là bộ tộc Cửu Linh Thiên Miêu, cũng là bộ tộc đại yêu viễn cổ, thời gian dần dần trôi qua, các bộ lạc đại yêu lâu đời đã không còn nhiều.

Linh Thiên Tuyết bị đồ sát toàn tộc thảm thiết, có thể thấy được cuộc sống thảm khốc của man yêu tộc thế nào.

Nếu có đại yêu xuất thế, nàng không muốn phải nhìn thấy cảnh vừa ra đời đã phải diệt vong.

Tô Dật hơi hơi trầm ngâm, hạ quyết tâm, ánh mắt hiện lên sự kiên định.

- Yên tâm đi, nàng đã mở lời nhờ vả ta, chắc chắn ta sẽ làm được.

Trong lòng Linh Thiên Tuyết hơi chấn động, trái tim đập thình thịch không ngừng.

- Ngươi phải cẩn thận đấy!

Tô Dật lập tức nhìn về phía rừng rậm trước mặt, khói xanh liên tục bốc lên, giống như có vô số dã thú đang mai phục, lúc nào cũng có khả năng bùng nổ.

Tô Dật thầm nghĩ, Đường Vọng trưởng lão đã đi vào một lúc rồi, bản thân hắn có Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, gần với yêu tộc, nếu vào rừng tìm kiếm cũng có thêm phần sức mạnh.

Sau đó nhìn Ngụy Hồng hỏi.

- Ở chỗ này, ngoài ba vị trưởng lão Huyền Sương, Trần Xuyên và Đường Vọng ra, còn có ai khác đi vào không?

Ngụy Hồng nghiêm túc gật đầu, hắn đứng đây canh gác một thời gian rồi, vẫn không thấy bất cứ ai khác.

Tô Dật quay đầu nói với Tư Đồ Mục Dương, Ngụy Hồng.

- Mấy người Đường Vọng trưởng lão và Trần Xuyên trưởng lão đã vào lâu rồi, ta và Dương Minh chuẩn bị vào trong, xem có giúp được một tay hay không.

Tư Đồ Mục Dương lập tức hoảng lên, đang muốn lên tiếng, nhưng bị Dương Minh bên cạnh kéo lại, cho hắn một ánh mắt, sau đó không nói nữa.

Trong ánh mắt Sư Tố Tố hiện lên gợn sóng, muốn nói rồi lại thôi.

Nàng muốn vào trong với Tô Dật, nhưng nhìn Ngụy Hồng ở bên cạnh, ánh mắt lóe lên không ngừng.

- Tô công tử, ta…

Trong mắt Ngụy Hồng, kỹ năng của Tô Dật rất tốt, nếu như hắn tự mình đi vào thì không còn gì tốt hơn.

Thương Vân Điện có hai vị trưởng lão đi vào rừng, Tố Tố không thể mạo hiểm nữa, hắn nói.

- Tô tông chủ cẩn thận, nếu như có chuyện gì thì phải nhanh chóng rời khỏi rừng ngay, không nên chậm trễ!

- Được!

Ánh mắt Tô Dật hiện lên tia lạnh lẽo, gật đầu với mọi người, hắn khẽ liếc Dương Minh ý bảo chuẩn bị đi vào.

- Ta…

Sư Tố Tố nhíu mày, nhếch môi, gấp gáp nhìn Tô Dật đang chuẩn bị vào rừng.

Ngụy Hồng vỗ vai Sư Tố Tố, dùng nguyên khí truyền âm.

- Tô tông chủ có thiên phú dị bẩm, lại có Dương Minh huynh bảo vệ, ngươi cứ yên tâm! Tố Tố đừng đi vào đó.

Tâm tình nữ nhi mới lớn của Sư Tố Tố bị Ngụy Hồng khám phá ngay, nên khuôn mặt nàng ửng hồng lên.

Sư Tố Tố chỉ có đứng yên, mở to mắt nhìn Tô Dật và Dương Minh hóa thành ánh sáng, biến mất khỏi tầm mắt.

Dương Minh theo sát người Tô Dật, nhìn ánh mặt trời dần dần nhô lên, giống như đang hướng về chí tôn Yêu Tộc.

- Chủ nhân, ta có thể cảm giác được yêu khí rất mạnh.

Yêu lực mãnh liệt cuộn trào, tràn ngập toàn bộ rừng núi.

Vừa đi vào bên trong rừng, dường như đi vào sương mù mê man, rừng sâu thăm thẳm, không nhìn thấy rõ thứ gì.

Tô Dật dùng toàn lực vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, nguyên khí đang xáo động trong cơ thể lập tức nhu hòa xuống.

Cảm giác thân thiết trời sinh với man yêu thú, Tô Dật nhanh chóng thích ứng với yêu khí tràn ngập không gian, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự tự do tùy tâm.

Lúc này, ánh mặt trời chiết xạ xuống, rừng cây mờ mịt biến thành một thế giới đơn độc, hoàn toàn cách ly với bên ngoài.

Không có tiếng người, không có tranh đấu, chỉ có tiếng côn trùng kêu và chim hót líu lo.

Tô Dật âm thầm kinh hãi, đại yêu nào xuất thế vậy chứ?

Khí tức kinh khủng quanh quẩn rừng cây, kèm theo đó có sự khẩn trương như muốn bùng nổ!

Yêu khí tràn ngập đến mức tận cùng, làm cho Tô Dật cảm giác như quay trở lại bí cảnh Kim Bằng, nghĩ đến Tô Tiểu Soái từng độ kiếp trong sơn động, cũng có uy áp hiển hách, yêu khí ngập trời như vậy!

- Lại là đại yêu nào đang độ kiếp sao?

Tô Dật khẽ cười khổ, bản thân mình đúng là có duyên với độ kiếp thật.

Mà Linh Thiên Tuyết trong tâm hải thì nghiêm túc không gì sánh bằng, nàng nhếch môi, liên tục liếc mắt khắp nơi.

Trong đôi mắt đẹp như đang cố gắng ẩn nhẫn, kiềm chế sự sôi trào trong lòng.

- Vì sao lại có cảm giác này?

Linh Thiên Tuyết chỉ có một chút tàn hồn nữa những vẫn cực kỳ xao động không yên.

Linh Thiên Tuyết rõ ràng sự lo lắng này không phải là sự kính nể giữa chủng tộc, mà càng giống như khát vọng với mạng sống hơn, nhưng Linh Thiên Tuyết không nói cảm giác này với Tô Dật.

Vừa vào, Tô Dật luôn tìm kiếm tung tích của Đường Vọng, đi dọc theo khí tức nguyên khí mà Đường Vọng để lại, cảnh giác nhìn khắp nơi, di chuyển rất thong thả.

Trong rừng có vài con man yêu thú, có lẽ giác quan chúng cảm giác được gì đó, nên khi Tô Dật đến, chúng đã chạy nhanh về bốn phía.

Tìm đến chỗ sâu, Tô Dật có thể cảm giác được yêu khí ngày càng bàng bạc, nhưng dần dần không có tung tích của Đường Vọng nữa, ngay cả khí tức trong không khí cũng không sót lại chút gì.