Chương 1390
Cổ thụ chọc trời, cành khô lá héo úa, tĩnh mịch, không có chút sự sống.
Trong lòng Tô Dật âm thầm suy nghĩ, yêu khí ngất trời trong rừng cây đã che giấu khí tức Đường Vọng sao?
Đang muốn thăm dò tỉ mỉ, Dương Minh sau lưng đã thu liễm khí tức, nín thở ngưng thần.
Hơn nửa buổi sau, trong ánh mắt Dương Minh có kim quang nổ ra, cả người tràn ngập yêu khí.
Yêu khí khuếch tán trong rừng cây, Dương Minh lợi dụng bản năng của Yêu Tộc tìm kiếm khí tức đồng loại, lập tức chỉ về phía trước.
- Chủ nhân, ở nơi đó!
Dương Minh gấp gáp hô lên.
Theo phương hướng mà Dương Minh chỉ, Tô Dật chỉ thấy mấy cây cổ thụ cao lớn che trời.
Thân cây cực lớn, vài chục người mới ôm xuể, cành lá sum xuê.
Vỏ cây loang lổ, dây leo quấn quanh, như rồng leo, uy phong lẫm liệt vươn lên.
Tô Dật đi về phía trước, dừng nguyên lực tìm hiểu, vẫn không có thu hoạch gì, hắn trầm ngâm lại.
Bỗng nhiên, hắn hít sâu một hơi, dùng nguyên khí nhảy lên, cả người giống như chim lớn dang hai cánh ra, phi thẳng nhanh như mũi tên.
Gần cây lớn, thân gỗ chằng chịt, quấn quanh lại với nhau, giống như một tấm lưới dày đặc lớn.
Tô Dật bay lên, vừa cố gắng tìm nơi đi vào.
Càng bay, Tô Dật càng kinh hãi, cây cối quấn quýt nhau nhiều đến mức giật mình.
Cây gỗ lớn dày đặc ngổn ngang, xen kẽ lẫn nhau, che kín không gian một cách nghiêm ngặt, rễ cây giống như xúc tua lớn, ngay cả không khí cũng giống như bị vặn gãy.
Đây không phải là rừng cây, nó là một kết giới, trong lòng Tô Dật căng thẳng lên.
Nếu như ở bên trong có người sử dụng nguyên khí thuộc tính mộc, có thể tạo ra sát khí cường hãn trong chớp mắt.
Ở chỗ này, giết người dễ dàng như nghiền chết một con kiến, trở thành vương giả của kết giới mộc.
- Sưu! Sưu! Sưu!
Một lúc lâu, bên trong rừng cây run lên, Tô Dật và Dương Minh nhảy lên cành cây cao.
Hai người đứng trên cành cây khô, cách mặt đất khoảng năm trượng, cuối cùng cũng có thể thấy được trời xanh mây trắng.
Bay lên ngọn cây, đại thụ che trời, đâm thẳng đến tầng mây.
Toàn bộ khu rừng giống như được tạo thành bởi một cây lớn, một nhánh cây của nó cũng cao không biết bao nhiêu trượng.
Lúc này, Tô Dật mới kinh dị phát hiện ra, cả rừng cây dưới chân đúng là từ một cây đại thụ sinh ra, những cây bên ngoài chỉ là nhánh phụ của nó mà thôi.
Tô Dật cảm thấy kinh hãi, có thể có bộ rễ to lớn như vậy, cái cây này đã sống bao nhiêu năm trong Phong Lôi Cốc rồi chứ?
Vân Thiên cự thụ, Tô Dật đứng trên không nhìn xuống, phía dưới giống như một vùng đất tiên cảnh.
Lá cây xanh biếc đầy sức sống mạnh mẽ, trong rừng thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo.
Khói xanh uốn lượn, làm cho cảnh sắc thêm hùng vĩ tráng lệ.
Đứng trên ngọn cây, nhìn hết tất cả vào mắt, chân mày Tô Dật nhíu lại, dưới chân toả nguyên khí ra, bước về phía khói xanh xa xa.
Càng đi đến gần, yêu khí càng nồng nặc, Tô Dực dùng toàn lực vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, Thái Hư Thần Hải, nguyên khí điên cuồng bốc lên, cả người như cuồng phong sôi trào mãnh liệt.
Bay đến gần khói xanh, Tô Dật mới thấy được rõ ràng, khói xanh là do người khác tạo ra bên ngoài đại thụ.
Chỗ kia không gian bị nứt ra thành hình hạt táo, giống như da thịt bị thương.
Bên trong có yêu khí không ngừng toả ra, tạo thành cột khói xanh xông thẳng lên trời.
Phát hiện này làm Tô Dật kinh hô lên, cành cây giống da thịt, yêu khí như máu tươi, giống như đó là một vị đại yêu, bên ngoài còn có thể thấy được những lốm đốm kinh khủng.
- Chủ nhân, cửa vào ở đây!
Dương Minh nhìn chằm chằm yêu khí màu xanh bốc lên không chớp mắt, khí tức yêu tộc mãnh liệt làm cho hắn có cảm giác như cây gặp mưa, sắc mặt trở nên dễ chịu.
Tô Dật nhướng mày lên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Nhìn yêu khí xông lên, trong lòng Tô Dật hiểu được cây đại thụ này đã hình thành một không gian cỡ nhỏ, khí tức của Đường Vọng biến mất ở đây, là do đã đi vào trong.
- Chính là chỗ này, linh khí của toàn bộ sơn mạch được hội tụ về chỗ này!
Linh Thiên Tuyết nhíu mày lại, sắc mặt căng thẳng nói.
Một là không làm, hai là phải làm đến cùng, Tô Dật và Dương Minh liếc nhau, phóng nguyên khí ra.
Nguyên khí đỏ rực lập tức bao phủ hai người lại, giống như một quả cầu lửa lớn lao vào khói xanh, điên cuồng đâm vào thân cây khô.
Vừa chạm vào khói xanh, làn khói đã điên cuồng bốc lên ngùn ngụt, giống như vật sống, nhanh chóng kéo quả cầu lửa vào thân cây.
Vừa vào được thân cây, giống như ngã vào trong ống cống, không khí liên tục giao động, như có lực lượng thần bí rình mò, muốn kéo Tô Dật và Dương Minh xuống dưới.
Hai người nhắm chặt hai mắt, bên tai nghe tiếng gió vù vù, thổi đến đau cả óc.
Yêu khí màu xanh như dao thép đâm qua nguyên khí, trực tiếp đâm lên da thịt Tô Dật.
Dương Minh ở bên cạnh được nguyên khí của Tô Mộc bảo vệ, nhưng kim văn trên người cũng bắt đầu khởi động, vang lên từng tiếng rồng ngâm trầm thấp.
Bên ngoài da thịt trắng nõn có máu tươi không ngừng trào ra.
Nhìn lại Tô Dật, hắn gồng người lên, gió mạnh liên tục quất lên da thịt hắn, yêu khí nồng nặc cố gắng xâm nhập vào trong người.
Tô Dật che hai tay trước ngực, kim quang quanh người tăng vọt, bốn thuộc tính nguyên khí là Thổ, Kim, Thủy, Hỏa giống như ánh sáng thần, dào dạt thần huy, lộ ra lực lượng thần bí.
- Hí!
Bỗng nhiên, ánh sáng trên người Tô Dật càng hừng hực, tiếng nguyên khí chảy xuôi trong kinh mạch dần bị tiếng gầm của cuồng phong thay thế.
Liều mạng đấu tranh với yêu khí, ở mi tâm, khuỷu tay, hai chân Tô Dật cũng dần có long văn nổi lên, kim quang bắn ra bốn phía, thần thánh uy nghiêm!
Lúc này, trong cơ thể Tô Dật không ngừng có nguyên khí thay thế bốc lên, thỉnh thoảng có nguyên khí thuộc tính Phong trộn lẫn vào, dùng toàn lực vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công.
Trong lúc mơ hồ, đốm sáng thần bí trong đầu Tô Dật nhanh chóng thôi động, phóng ra ánh sáng nóng rực, giống như vầng mặt trời chói lóa, vắt ngang qua tâm hải.
Nguyên khí cuồn cuộn, sôi trào mãnh liệt phát ra khí lãng, đấu tranh với yêu khí màu xanh, không ngừng chấn động.
Dương Minh dần dần không chống đỡ nổi, cả người hắn tràn ra máu tươi, da thụt đỏ đậm, ma sát liên tục lên không khí.
Dương Minh bị máu tươi bịt kín mắt, tai, mũi, miệng, hoàn toàn không biết được tình hình xung quanh, tâm thần bị đè nén, cả người xụi lơ xuống, sau đó bị yêu khí kéo ngược đi.
Trong tiếng ma sát của cuồng phong, Dương Minh càng bị thương nặng, sắp bị cuốn đi mất.
Tô Dật lập tức giật mình, trên trán nổi gân xanh, con ngươi trừng lớn, giống như thần ma!
- Quay về!
- Ầm!
Một luồng nguyên khí dải lụa quấn quanh bàn tay, Tô Dật túm Dương Minh lại, che chở sau người.
Hai mắt Dương Minh không ngừng chảy máu, mặc dù không thấy gì nhưng hắn vẫn cảm nhận được Tô Dật đứng trước người hắn che chở, lập tức cổ họng trở nên nghẹn ngào.
- Chủ nhân!
Hai mắt Tô Dật bắn ra ánh sáng lạnh, tiếng quát lớn vang tận mây xanh.
Thuộc tính nguyên khí quanh người vọt lên lần thứ hai, nguyên khí mênh mông vọt ra từ không trung.