← Quay lại trang sách

Chương 1391

Xung quanh, từng cổ yêu mang vặn vẹo màu xanh tụ đến, yêu khí như sóng triều không ngừng đánh vào trên người Tô Dật.

Trên cơ thể Tô Dật hiện lên từng đạo thần hoàn, làm hắn cảm giác cả người hắn như muốn nổ tung.

- Xuy...

Yêu khí đang không ngừng trầm xuống, nhiệt độ không khí lại nhanh chóng lên cao.

Không gian xung quanh rung động, hơi nước lan tràn ra ngoài.

Trong nháy mắt đó, ánh mắt của Tô Dật khẽ động, từ sâu trong linh hồn dự cảm đến không ổn!

Lúc này hắn không chỉ thừa nhận áp lực trầm trọng như thập vạn đại sơn, đồng thời còn phải đối kháng nhiệt độ cao thiêu đốt, cả người đỏ bừng, giống như bàn ủi nóng rực!

- Tới a! Tiếp tục a!

Yêu khí trùng thiên giống như một bàn tay vô hình hung hăng kiềm chế hắn.

Trong không gian thu hẹp bị yêu khí tràn ngập, Tô Dật biết cái này không chỉ khảo nghiệm lực lượng huyết nhục, còn khảo nghiệm lực lượng linh hồn.

Tô Dật chặt cắn răng, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công tới cực hạn, Thiên Nguyên Yêu Hồn rực rỡ không gì sánh được.

Long ảnh nhàn nhạt xoay quanh, không ngừng rót năng lượng cho Tô Dật, mặc dù vậy, hắn vẫn cảm nhận được áp lực cực lớn.

Khí tức của yêu khí đáng sợ không gì sánh được, giống như có thể nghiền sát tất cả.

Đối mặt tuyệt cảnh như vậy, da đầu của Tô Dật không khỏi tê dại, Dương Minh đã không nhịn được, Tô Dật nhìn vòng xoáy yêu khí phía dưới, không khỏi hít sâu một hơi.

- Bạch!

Nháy mắt đó, trong đầu bốc lên một đạo thần quang, hào quang lấp lóe, Yêu Thần Chiến Khải đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn bao vây thân thể hắn, cả người chỉ còn tay và đầu lộ ở bên ngoài.

Nguyên lai là Yêu Thần Chiến Khải cảm ứng được Tô Dật có nguy hiểm tánh mạng, nên tự mình hộ thể.

Có chiến giáp hộ thể, khí chất của Tô Dật đại biến, như thần linh hạ thế, sóng năng lượng kinh khủng tràn ra, sợi tóc bị kình phong thôi bay phất phới.

- XÌ...

Hỏa cầu trên người Tô Dật không ngừng trầm xuống, chạm vào yêu khí màu xanh, phát ra thanh âm kim loại ma sát.

Tô Dật mặc Yêu Thần Chiến Khải, nguyên khí tràn vào chiến giáp, lập tức có một cổ tà khí bắn ra.

Văn lộ thần bí trải rộng khắp người, cùng yêu khí màu xanh thuộc về nhất mạch, làm cho Tô Dật dễ chịu hơn không ít.

Khóe mắt nhìn Dương Minh sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, Tô Dật tâm loạn như ma, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

- Giữ vững! Cái thông đạo yêu khí này không phải kết giới, nhất định sẽ có phần cuối! Chịu đựng! Không thể ngã ở địa phương này.

Mà giờ khắc này trên bàn tay của Tô Dật không ngừng có hỏa diễm phun ra, đối với yêu khí không ngừng xâm nhập, Tô Dật áp dụng phương thức chủ động tấn công.

- Dừng lại cho ta!

Theo Tô Dật quát lớn, nguyên khí trong Thái Hư Thần Hải không ngừng vận chuyển, lao nhanh ở trong kinh mạch rộng rãi.

Kình khí mạnh mẽ từ trên bàn tay hắn tuôn trào, hóa thành mấy vòi rồng gạt yêu khí ra ngoài.

- Ầm!

Năng lượng nổ tung ở trên đỉnh đầu của Tô Dật, như trường giang đại hà phi nhanh, cuộn trào mãnh liệt, điên cuồng khuếch tán ra ngoài.

Tô Dật và Dương Minh đình chỉ truỵ kích, nhưng vòng xoáy yêu khí ở xung quanh không ngừng tàn sát bừa bãi, làm Dương Minh phun ra một ngụm máu tươi.

Kỳ thực hai người Tô Dật cũng chỉ qua nửa nén hương mà thôi, lại như xuyên qua nghìn năm.

Tô Dật và Dương Minh đã rơi vào dưới đáy hốc cây, yêu khí xung quanh ngưng tụ thành hình, giống như tường thành, không ngừng áp súc vị trí của Tô Dật.

Yêu khí tràn ngập, ở dưới tình huống hiểm ác đáng sợ này, Tô Dật lại vẫn có thể bảo hộ Dương Minh tu vi Nguyên Hoàng kỳ cửu trọng ở phía sau.

Linh Thiên Tuyết trợn tròn mắt, trong lòng kinh hãi không gì sánh được, lực lượng nhục thân và linh hồn của Tô Dật lại lần nữa đổi mới nhận thức của Linh Thiên Tuyết.

Đột nhiên, Linh Thiên Tuyết có chút hối hận cho Tô Dật tiến vào nơi đây, lấy tu vi của Tô Dật, có thể chống đến bây giờ đúng là không dễ.

Lại đi xuống, coi như Tô Dật có thủ đoạn bảo mệnh lớn hơn nữa, thì mười cái mạng cũng không đủ chết!

- Thật xin lỗi...

Thanh âm nhỏ bé yếu ớt từ trong miệng Linh Thiên Tuyết truyền ra, lần đầu tiên nhờ Tô Dật giúp mình, lại để hắn vì mình mạo hiểm lớn như vậy.

Trong lòng Linh Thiên Tuyết ngũ vị tạp trần, trong mắt lấp lóe lệ quang.

Trong mắt Dương Minh cũng có nước mắt chảy xuống, cùng huyết dịch tương dung.

- Chủ nhân, ngài không cần lo cho ta...

Dương Minh nghẹn ngào nói, hắn biết tiếp tục như vậy, hai người đều không sống được, buông tha mình, Tô Dật còn có thể sống đi ra ngoài.

Thân hình Tô Dật mạnh mẽ lắc một cái, nguyên khí bốc lên, cố gắng ổn định thân hình, ánh mắt đỏ hồng, nộ quát một tiếng.

- Đến như thế nào thì ra như thế ấy, mạng ta do ta không do trời! Dương Minh, ngươi nhớ kỹ, người Bá Vương tông dẫu có chết cũng không nói bại! Chiến!

Vừa dứt lời, Tô Dật lấy ra một chai linh dịch, uống vào trong miệng.

Dược lực như trường giang đại hà tràn vào tim phổi, sau đó ném cho Dương Minh nửa chai còn lại, bảo hắn uống nhanh.

Linh dịch vào miệng, nguyên lực lần nữa lao nhanh, kình khí quanh người trở nên mạnh mẽ.

Lúc này yêu mang màu xanh cũng theo đó cuồn cuộn, truyền ra rung động kinh khủng.

Rung động ở trong không gian nhỏ hẹp, giống như vô số sóng lửa trọng điệp, thiên hôn địa ám chiếm giữ toàn bộ hư không.

Yêu mang vô biên vô tận dần dần khuếch trương, thời điểm yêu mang gần tới, Tô Dật cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nguyên khí trong cơ thể như đại hà trút xuống.

Trong lúc bất chợt khuôn mặt của Tô Dật trở nên dữ tợn, gân xanh lộ ra, tay phải đấm tới một quyền.

- Xích Cổ Ấn!

Trong sát na, một đạo lực lượng đáng sợ như núi lửa phun trào nổ tung lên.

Khí tức hùng hậu giống như thái cổ xuyên việt đến, mang theo lấy giết chết hết thảy bá đạo tôn nghiêm, cùng thanh mang đụng vào nhau.

- Ầm!

Xích quang rạng rỡ, nguyên khí màu đỏ trên nắm tay Tô Dật theo gió bay múa, trong đó còn có tiếng rồng ngâm rít gào, vang lên ầm ầm.

Một cổ uy áp to lớn giống như Thần Long giáng thế, vương giả phủ xuống truyền ra, chấn động không gian.

- Bang bang!

Không chút ngừng lại, song chưởng của Tô Dật tiếp tục đẩy ra, trong hào quang óng ánh không ngừng có lực lượng đáng sợ bắn ra, làm cho hư không run rẩy.