← Quay lại trang sách

Chương 1395

Thời điểm chạm vào thủ ấn, tường băng diễm phảng phất như bị ăn mòn, nhanh chóng tán loạn, theo gió phiêu tán.

Loan Thạc lay động hai tay đen nhánh, trong mắt tràn đầy vẻ ghét bỏ, cười lạnh nói.

- Băng thượng diễm cũng bất quá như vậy!

Tên đệ tử lớn tuổi run lên, bị khí tức quỷ dị của Loan Thạc dọa sợ, cổ họng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.

- Ngươi... Muốn làm gì?

- Đừng nói nhảm, lấy Tinh Thần Lệnh của hai người các ngươi ra!

Loan Thạc như thây khô, trong miệng khàn khàn nói.

Tên đệ tử lớn tuổi lộ ra vẻ kinh nghi, không biết vì sao Loan Thạc muốn lấy Tinh Thần Lệnh của mình.

Tinh Thần Lệnh là lễ vật mà Cửu Tinh Cốc chủ đưa cho hào kiệt đến tham gia đại điển Phong Lôi Cốc, xem như trọng bảo.

Nhưng lúc này Loan Thạc đòi hỏi, vì mạng sống, không kịp nghĩ nhiều, tên đệ tử lớn tuổi vội vàng lấy Tinh Thần Lệnh ra.

Lại ngồi xổm xuống, từ trong ngực sư đệ hôn mê lấy Tinh Thần Lệnh ra, ném cho Loan Thạc.

Loan Thạc nhìn hai Tinh Thần Lệnh trong tay, thoả mãn gật đầu.

Ngước mắt nhìn tên đệ tử lớn tuổi vác sư đệ của mình xoay người rời đi, hắn quát to một tiếng.

- Đứng lại!

Tên đệ tử lớn tuổi giật nảy mình, mồ hôi chậm rãi chảy xuống, thân hình ngừng lại.

Khuôn mặt tái nhợt hiện ra vẻ kinh hãi, chậm rãi quay người lại.

- Còn muốn làm gì! Đừng khinh người quá đáng!

Loan Thạc tiếc nuối lắc đầu, nhìn đệ tử của Thanh Diễm Môn, trên người hắc khí lan tràn, trong tay xuất hiện một thanh cự kiếm, kiếm chỉ tên đệ tử lớn tuổi kia.

- Có Tinh Thần Lệnh, còn phải có mạng của ngươi mới được!

Vừa dứt lời, một tiếng hét làm linh hồn người run rẩy truyền ra.

Kiếm quang sắc bén bắn về phía tên đệ tử lớn tuổi, trong thân thể Loan Thạc không ngừng tràn ra yêu vụ màu đen.

Yêu vụ nhanh chóng tăng vọt, hóa thành một mặt quỷ đáng sợ, cao tới trăm trượng, hơn nữa còn nhanh chóng vặn vẹo khuếch trương.

Bầu trời mây đen che đậy, khí tức mục nát tràn ngập cả khu rừng, giống như vô số tu la quỷ ảnh trấn áp về phía tên đệ tử lớn tuổi.

Tên đệ tử lớn tuổi vội vàng giơ tay, hình thành một bích chướng không gian.

- Phốc phốc!

Kiếm khí hung hăng chém xuống, lực trùng kích đánh tên đệ tử lớn tuổi bay thật xa, đụng một cây đại thụ vỡ thành bột phấn.

- Phốc!

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng như tờ giấy.

- Ầm!

Tên đệ tử lớn tuổi còn chưa kịp có động tác, cự kiếm trong tay Loan Thạc đã ngưng tụ kiếm khí, xuyên thấu không gian.

Năng lượng xung quanh bắt đầu run rẩy, tiếng sấm rền chấn động nhân tâm.

Kình khí đáng sợ giống như phong bạo, mênh mông cuồn cuộn chém về phía hai tên đệ tử Thanh Diễm Môn.

- Xoẹt!

Hai tên đệ tử Thanh Diễm Môn bị chặt đứt thành hai nửa, sau đó tung bay ra ngoài.

- Không tệ!

Loan Thạc thoả mãn nhìn chiến tích của mình, lập tức thu liễm nguyên khí, ngưng kết thủ ấn, nhanh chóng dẫn dắt tinh thần lực của hai người vào thân thể mình.

Tinh thần lực mênh mông bàng bạc nhanh chóng hội tụ.

Tiếng sấm vang vọng đất trời, thương khung rung động!

Vô số man yêu thú run rẩy, chúng có thể cảm giác được nguyên lực tà dị dày đặc, cùng với tinh thần lực tràn đầy trong không gian.

- Nơi ấy phát sinh tình huống!

Trong lòng Mạnh Tầm thầm kêu không ổn, hai đệ tử tinh anh của mình còn rơi vào phía sau, thần sắc không khỏi khẩn trương, nhìn hai gã trưởng lão đang chiến đấu hô lớn.

- Hai vị trưởng lão tạm thời chèo chống, ta đi một chút sẽ trở lại ngay!

Vừa dứt lời, thân thể liền lóe lên, nhanh chóng biến mất.

Loan Thạc dẫn dắt tinh thần lực vào thân thể của mình, nhìn thấy xa xa bóng người toán loạn, trong lòng biết là Thanh Diễm Môn Mạnh Tầm đang tìm tới.

Hắn vội vàng vận chuyển nguyên khí chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhìn xuống đất, chỉ thấy trên tay tên đệ tử lớn tuổi tràn đầy tiên huyết.

Vết máu còn chưa khô, trên đất có hai chữ, là danh tự của hắn.

Loan Thạc đi tới, trong mắt hiện lên nụ cười tà dị, đưa tay phất một cái, thay đổi đi kiểu chữ.

Hấp thu xong tinh thần lực, Loan Thạc cảm giác toàn thân đều tràn đầy lực lượng.

- Tô Dật, ngươi chờ chết đi! Ha ha!

Loan Thạc cuồng tiếu, cánh tay nhấc lên, ngưng kết thủ ấn, tà khí phô thiên cái địa từ trong mi tâm tràn ra.

Khí tức kinh khủng tràn ngập không gian, bao vây cả người Loan Thạc lại.

- Ầm!

Thân ảnh Loan Thạc nhanh như thiểm điện đi xa, chỉ còn chút tà khí sót lại.

⚝ ✽ ⚝

- A!

Mạnh Tầm chạy tới hiện trường, bị cảnh tượng huyết tinh trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người, đệ tử của mình đã bị chém đứt rời.

Ôm thi thể của đệ tử lớn tuổi, Mạnh Tầm cực kỳ thương tâm, đột nhiên phát hiện địa phương kỳ quái, tất cả huyết nhục phảng phất như bị người rút đi linh khí, giống như thây khô.

Mạnh Tầm gào rú, khí tức bàng bạc như núi lửa phun trào.

- Là ai! Rốt cuộc là ai! Ai dám giết đồ nhi của ta!

Song chưởng của Mạnh Tầm quét ngang, lam quang kích xạ, hình thành một vòng xoáy hỏa diễm, khiến cây cối chung quanh hóa thành bột mịn.

Nhìn thi thể đệ tử của mình, đột nhiên thấy dưới thân đệ tử có vết máu giống như ký tự.

Mạnh Tầm tỉ mỉ nhìn, phát hiện trên đất có chữ viết.

Khó có thể nhìn rõ, Mạnh Tầm thầm nghĩ, chẳng lẽ đệ tử ghi lại danh tự của hung thủ?

Mạnh Tầm theo ý nghĩ này, bắt đầu suy tư, họ của người nào có nét ngang tạo thành đây?

Lại nghĩ tới những người có ma sát với đệ tử của mình? Đột nhiên Mạnh Tầm lóe lên linh quang, lẩm bẩm.

- Họ có nét ngang? Tô Dật!