← Quay lại trang sách

Chương 1415

Nguyên Hư cảnh! Thật là Nguyên Hư cảnh!

- Mười sáu tuổi Nguyên Hư kỳ, thế này thì dọa người quá!

- Thiên phú thật đáng sợ! Thần Kiếm Môn ta muốn nghịch thiên ư?

Sau khi thăm dò được tu vi thực sự của Tư Đồ Mục Dương, tất cả mọi người đều bị dọa nhảy dựng.

Trong đại điện, đám lão giả mắt trợn trừng, trên mặt hiện đầy vẻ không thể tưởng tượng.

Tư Đồ Mục Dương là con trai chưởng môn Tư Đồ Lưu Vân, thiên phú vốn đã siêu phàm, nhưng mọi người quả thực không nghĩ tới sẽ siêu phàm đến mức này!

Mười sáu tuổi Nguyên Hư cảnh, đây là khái niệm gì?

Nói ra nhất định có thể hù chết người a!

Bình thường, Thánh Sơn Thánh Tử ở cái tuổi này tối đa cũng chỉ mới bước vào Nguyên Chân cảnh không lâu mà thôi!

- Được! Tốt!

Tư Đồ Lưu Vân đứng bật dậy từ trên tọa ỷ, từng bước đi về hướng Tư Đồ Mục Dương, khuôn mặt hiện đầy vẻ vui mừng:

- Mục Dương, ngươi đúng là khiến cha cảm thấy tự hào!

Trên mặt Tư Đồ Lưu Vân không ức chế được ý cười, nhìn con trai với ánh mắt an vui.

- Thiên tư như thế, so với Vân Lăng Phong thì còn cường hãn hơn không ít!

- Có được hậu bối kiệt xuất thế này, Tư Đồ Mục Dương, ngươi sẽ chấn hưng Thần Kiếm Môn ta!

- Tiểu tử được lắm, trong trăm năm tiếp theo, Thần Kiếm Môn nhất định có thể tiến thêm một bước!

⚝ ✽ ⚝

Đám trưởng lão đều vô cùng kích động, dồn dập thốt lên.

Thiếu niên không đến mười bảy tuổi, lại đã đột phá đến Nguyên Hư kỳ, chỉ mỗi điểm này thôi đã đủ chứng tỏ thiên phú của Tư Đồ Mục Dương.

Chỉ cần dốc lòng bồi dưỡng, không ra thiếu sót, trong vòng trăm năm, Thần Kiếm Môn tuyệt đối sẽ có thêm một cường giả khủng bố tuyệt đỉnh, thậm chí có thể dẫn dắt toàn bộ tông môn sáng lập nên tương lai huy hoàng!

Thế nên vào giờ khắc này, mọi người đều không giấu được kích động, bao gồm cả Tô Cuồng Ca trưởng lão ngồi ở tiền phương cũng không dừng được gật đầu tán thưởng, ánh mắt sáng rực lên.

Tại trường chỉ một người sắc mặt có phần khó coi, người ấy chính là trưởng lão kiếm phong thứ mười lăm Bạch Minh Sơn trưởng lão, sư phụ của Vân Lăng Phong.

Chẳng qua lúc này, không ai chú ý tới thần sắc hắn.

- Phụ thân, chư vị trưởng lão, chút thiên phú này của ta mà so với tiểu sư thúc công thì chẳng đáng là gì. Chuyện của hắn ở Hỗn Loạn vực, vừa xuất quan ta liền đã được nghe qua.

Tư Đồ Mục Dương không còn kiệt ngạo như quá khứ, ngược lại sắc mặt có vẻ rất chăm chú.

Lời này vừa ra, đại điện chớp mắt yên tĩnh, không ai mở miệng phản bác.

Hiện nay thành tựu Tô Dật đã rõ như ban ngày, so ra mà nói, hắn quả thực đã vượt xa Tư Đồ Mục Dương, nghe đồn tựa hồ đã là Nguyên Hư cảnh lục trọng.

Nếu quả là vậy, thiên tư Tư Đồ Mục Dương tựa hồ không phải quá bất phàm.

- Tô Dật chính là quái thai, nếu so với hắn, ai cũng đừng sống làm gì!

Doanh Đãng trưởng lão cười khổ một tiếng, nói.

Nghe vậy, mọi người trong đại điện đều gật đầu tán đồng, Tô Dật quá phi phàm, trong toàn thiên hạ gần như không tìm được thiếu niên thứ hai nào như vậy, đây tuyệt đối là thiên tài nghìn năm khó gặp!

Nếu lấy hắn làm cọc tiêu, hết thảy vũ giả sáu lục địa ba châu một biển hẳn đều cảm thấy tự ti.

Nghe mọi người tán thán, Tư Đồ Mục Dương không nói gì thêm, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân, trầm giọng nói:

- Phụ thân, ta muốn đi Hỗn Loạn vực!

- Cái gì?

Tư Đồ Lưu Vân kinh ngạc, vội vàng hỏi:

- Ngươi muốn đi Hỗn Loạn vực làm gì?

Các trưởng lão còn lại cũng đều ngạc nhiên nhìn thiếu niên đứng trong đại điện, lòng mang nghi hoặc.

- Trước đây trên Thánh Vũ đại hội, mấy người tiểu sư thúc công lực kháng Thánh Sơn, sau cùng liều mạng mới có thể thoát thân! Đương thời thực lực ta còn kém, không cách nào giúp gì được hắn! Nhưng sau lần đó, ta liền chăm chỉ tu luyện, chính là để một ngày nào đó thực lực cường đại, có thể làm tốt chuyện mình muốn làm! Chỉ cần là người ta quan tâm thì đều không thể bị người ta tùy ý bắt nạt!

Tư Đồ Mục Dương ánh mắt sáng quắc nhìn Tư Đồ Lưu Vân, khảng khái nói.

Nghe vậy, rất nhiều người ở đây đều không nhịn được siết chặt nắm tay, răng khớp rung lên.

Đúng, Tô Dật bị Thánh Sơn bức bách, đây là sỉ nhục của tất cả mọi người Thần Kiếm Môn!

Nếu thực lực bọn hắn đủ cường đại thì đã không cần phải sợ hãi Thánh Sơn, có thể đứng ra che chở cho Tô Dật, thiếu niên kia cũng không phải gánh chịu nhiều cực khổ đến vậy!

Nếu Thần Kiếm Môn đủ cường đại, có thể đương cự hết thảy địch nhân, có thể gìn giữ chính đạo, như vậy lúc Tô Dật bị người đánh lén, suýt nữa thân tử, liền có thể trực tiếp đánh chết Vân Lăng Phong, chứ không phải đơn giản là phạt hắn diện bích ba năm!

Hết thảy điều đó, đều phải có đủ thực lực mới làm được, vô luận đối ngoại hay đối nội đều là như vậy!

Nhưng tiếc là, Thần Kiếm Môn bọn họ còn chưa cường đại đến mức ấy!

Thế nên, đương thời rất nhiều người trơ mắt nhìn Tô Dật quyết chiến với Thánh Sơn, nhìn thiếu niên kia chủ động rời khỏi Thần Kiếm Môn, lại ai nấy đều bất lực.

Song đến tận ngày nay, trong lòng mỗi người vẫn coi thiếu niên kia là đệ tử Thần Kiếm Môn.

- Phụ thân! Thế nên ta muốn đi Hỗn Loạn vực, ta muốn kề vai chiến đấu cùng tiểu sư thúc công!

Tư Đồ Mục Dương ánh mắt chớp động, hùng hồn nói.

Tất cả mọi người trong đại điện đều bị trạng thái của hắn cảm nhiễm, một xoang nhiệt huyết không ngừng chảy xuôi trong cơ thể.

Nếu có thể tuổi trẻ mấy chục tuổi, mấy trăm tuổi, bọn họ cũng nguyện ý như Tư Đồ Mục Dương bây giờ!

- Mục Dương!

Đáy mắt Tư Đồ Lưu Vân thoáng hiện vẻ an vui, gần nửa năm qua Tư Đồ Mục Dương một mực bế quan tu luyện, xem ra thành quả không nhỏ!

Đồng thời, Tư Đồ Lưu Vân rõ ràng có thể cảm giác được, con trai mình đã lớn thật rồi!

Bởi vì hết thảy tao ngộ trước đây của Tô Dật khiến hắn kiên định tín niệm, nỗ lực tu luyện hơn xưa vô số lần!

Giờ khắc này, Tư Đồ Lưu Vân đột nhiên cảm thấy đáy lòng chua xót, chẳng qua loại chua xót ấy chỉ thoáng chốc liền biến mất.

- Được! Không hổ là con trai Tư Đồ Lưu Vân ta, có đảm khí có quyết đoán, việc này ta đáp ứng!

Tư Đồ Lưu Vân ha ha cười phá lên, nói.

- Cám ơn phụ thân đáp ứng!

Tư Đồ Mục Dương cũng cười vui vẻ, bỗng nhiên lời nói lại xoay chuyển, cười hắc hắc nói:

- Chẳng qua phụ thân, phía mẫu thân nhờ ngươi nói giúp một tiếng, ta đi trước!

Nói xong, Tư Đồ Mục Dương như bị ai đá vào mông, nhảy dựng lên, trực tiếp vọt ra đại điện, rất nhanh liền tan biến.

Nhìn cảnh này, mọi người đều không khỏi sửng sốt.

- Hắc oa này, lại muốn ta tới gánh!

Tư Đồ Lưu Vân vô lực cảm thán, vừa nghĩ tới mẫu thân Tư Đồ Mục Dương và những người sau lưng nàng, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác đành chịu.

Tư Đồ Lưu Vân khổ não, không biết nên đi thông báo với những người đó thế nào.

Thấy bộ dáng này của hắn, số ít trưởng lão hiểu rõ thật tình đều lộ ra nét cười không mang ý tốt.

- Sự tình đều nói xong, tán! Tất cả giải tán!

Tư Đồ Lưu Vân nhìn hết thảy vào trong mắt, lập tức liếc xéo mấy người cười trộm kia, lạnh lùng quát.

Lời còn chưa dứt, hắn đã mặt mày nhăn nhó lướt ra ngoài đại điện.