← Quay lại trang sách

Chương 1444

Thân ở Hỗn Loạn vực, hết thảy đều thân bất do kỷ.

Dù ngươi tưởng chỉ lo thân mình, tránh không bị người ngoài xâm hại, vậy tất phải có đủ thực lực mới được.

Bằng không thì ở chỗ này, thời thời khắc khắc đều sẽ gặp phải sát phạt và tranh đấu, gần như hết thảy tán tu đều trải qua những ngày đầu đao liếm máu, không có quá nhiều tình người tốt đẹp để hướng tới.

Tô Dật biết, nếu không phải hiện nay thực lực mình và Bá Vương tông đều không sai, thì tuyệt đối chạy không thoát kết cục bi thảm.

Muốn có chỗ đứng ở Hỗn Loạn vực phải dựa thủ đoạn và lực lượng, hết thảy đều nói chuyện bằng nắm đấm!

Thế nên, đối với từng tràng chém giết nhìn thấy ven đường, Tô Dật hoàn toàn không có ý nhúng tay, đây là quy tắc của Hỗn Loạn vực, tất cả mọi người đều cần tuân thủ.

Vậy là hắn tận lực tránh né, khiến những người kia không phát hiện ra sự tồn tại của ba người bọn họ.

Duy chỉ một lần, một tên hung đồ sau khi đánh chết đối thủ, vừa khéo thấy được đám người Tô Dật, tâm khởi ngạt niệm, đột nhiên ra tay.

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, một nam một nữ nhìn qua hết sức trẻ tuổi kia không ngờ lại cường đại đến đáng sợ!

Thanh niên dường như chỉ chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi kia chỉ bằng một tát nhẹ nhàng liền phách hắn rơi xuống đất, như ném một bãi bùn nhão.

Tiện đà, thanh niên nâng cước lên, trực tiếp đạp nổ đầu hắn!

- Ngươi không sao chứ?

Chứng kiến cảnh đó, sắc mặt Phong Kỳ Nhi tức thì trắng bệch, hết sức khó coi, Tô Dật không khỏi ân cần hỏi.

- Ta không sao!

Phong Kỳ Nhi lắc đầu.

- Ngươi phải tập quen với quy tắc sinh tồn của võ giả, Hỗn Loạn vực là nơi sát phạt khủng bố hơn xa bên ngoài, nhưng thế đạo này đi tới bất kỳ đâu cũng thế cả, ngươi rốt cục sẽ phải đối mặt với giết chóc và máu tanh, muốn tránh cũng không được!

Tô Dật nói một tiếng, lập tức đạp trên lưng Man Yên thú, đưa tay kéo Phong Kỳ Nhi lên.

Hắn không nói gì thêm, nhiều năm qua Phong Kỳ Nhi một mực sống trong Phong gia thôn, tính cách chất phác thiện lương, trước khi đại ca Tây Vô Tình truyền thụ nàng công pháp, về khía cạnh tu luyện nàng gần như là tờ giấy trắng.

Đối với nàng mà nói, chuyện sát nhân gần như chưa thấy bao giờ, thế nên khi chứng kiến Tô Dật thần thái như thường đánh gục một tên tán tu, điều này khiến sắc mặt Phong Kỳ Nhi không khỏi trắng bệch.

Đạo lý Tô Dật nói nàng cũng hiểu, chỉ là tiếp thụ lại không phải chuyện dễ dàng.

Mấy người đều không nói gì thêm, tiếp tục ngồi trên Man Yêu thú đi tới, để tránh rêu rao, con Man Yêu thú Tô Dật thuần phục lần này là một man báo, không phải loại phi hành, chỉ có thể đi xuyên giữ rừng.

- Lão đại, ta muốn ăn thịt quay!

Đột nhiên, Tô Tiểu Soái lên tiếng, hướng về phía Tô Dật nói.

- Ngươi làm sao chỉ biết ăn?

Tô Dật trừng mắt, tức giận nói.

Gia hỏa Tô Tiểu Soái này luôn mồm la hét muốn ăn thịt quay, Tô Dật rất là đành chịu.

- Ta nào chỉ biết ăn, chỉ là mấy tháng rồi chưa ăn thịt quay...

Tô Tiểu Soái không vui, bĩu môi, bất mãn nói.

Tô Dật không đáp, lại không cách nào phản bác, bọn họ quả thực đã rất lâu chưa ăn thịt quay.

Nghĩ tới đây, chính hắn cũng không khỏi bị câu lên cơn thèm.

Hắn cưỡi Man Yêu thú man báo thần tốc lao đi, tận lực hướng đến một ít khu vực vắng vẻ.

Chẳng qua rất bất hạnh, trên quãng đường dài bọn họ đi không phát hiện thân ảnh Man Yêu thú nào, càng không có Man Yêu thú tới công kích bọn họ.

Trong tình cảnh đó, Tô Tiểu Soái không khỏi nhìn chằm chằm Man Yêu thú dưới chân Tô Dật, miệng bắt đầu chảy nước miếng.

Tựa hồ cảm nhận được trên lưng có người đang dùng ánh mắt xem đồ ăn nhìn mình, man báo rụt cổ, thân thể run lên.

- Đây là cước lực của chúng ta, không phải đồ ăn cho ngươi!

Tô Dật gõ đầu Tô Tiểu Soái một cái, đứa tham ăn này không ngờ muốn thịt cả tọa kỵ, đây là điều Tô Dật tuyệt không cho phép.

Thật ra trong lòng Tô Dật luôn có cảm giác thân thiết đối với Man Yêu thú, sẽ không tùy tiện đi đánh giết chúng.

Đại khái đây là bị không gian thần bí ảnh hưởng, trong Hỗn Nguyên Chí Tôn Công mà hắn tu luyện cũng có chứa khí chất yêu mà không tà.

Thường thường đối với Man Yêu thú không có địch ý, không chủ động công kích, Tô Dật sẽ không đánh giết, càng không thể vì thỏa mãn ham muốn ăn uống mà tùy ý cướp đoạt tính mệnh Man Yêu thú.

Trên thực tế, chính hắn cũng nói không rõ đây rốt cuộc là tốt hay không tốt.

- Đói bụng quá!

Tô Tiểu Soái giang cánh ôm lấy bụng, sau lần nhắc đến thịt quay, hắn luôn nằng nặc kêu đói.

- Ừm? Có động tĩnh!

Đột nhiên, Tô Dật và Tô Tiểu Soái đều tinh thần khẽ rung.

Hai người đều cảm giác được, giữa núi rừng có tiếng xé gió truyền đến, rõ ràng là đang có người thần tốc bôn tẩu.

Man báo dưới chân vừa nghe, thân mình thoáng chốc cứng lại, ngừng bước.

Khoảng khắc sau, bọn họ thấy được một bóng người lướt đến nơi không xa, thần sắc vội vã.

Thân ảnh kia tựa hồ không nhìn thấy hai người một chim một Man Yêu thú bên này, trực tiếp chui vào trong một đống bụi cây rậm rạp, thân hình tan biến, tiềm ẩn trong đó.

- Là một tiểu nha đầu!

Tô Dật đảo mắt nhìn qua, thấy được thân ảnh đang ẩn nấp kia là một cô gái, vóc người nhỏ dài, mặt mày không thấy rõ, nhưng tuổi tác hẳn không lớn.

Sau khi ẩn nấp, nữ tử liền thu liễm khí tức, song vẫn chạy không thoát cảm giác của Tô Dật và Tô Tiểu Soái.

- Chắc là bị người đuổi giết, cho nên trốn đi!

Tô Tiểu Soái khẽ mở miệng, nói nhỏ bên tai Tô Dật.

Quả nhiên, một lát sau, bỗng nghe được tiếng một đội người ngựa quát tháo tiếp cận nơi đây.

- Con bé Thủy Nguyệt kia chạy không xa, nhất định phải bắt được nàng cho ta! Chỉ cần Phong giáo chủ cao hứng, hết thảy mọi người đều có thưởng!

- Vâng! Bang chủ!

- Mau tìm, nàng không chạy xa được đâu, nhất định phải tìm được!

Thanh âm từ xa đến gần, kèm theo đó là liền một chuỗi thân hình kéo theo tiếng gió rít truyền đến.

Căn cứ động tĩnh, Tô Dật phỏng đoán, nhóm người đuổi tới có chừng lấy sáu tên, thực lực đại để đều tại Nguyên Linh cảnh, chỉ có hai người là Nguyên Chân cảnh.

Loại tu vi đó, Tô Dật căn bản không cần để ý, hắn cũng không muốn dính dáng vào chuyện này.

- Mặc kệ bọn họ, chúng ta tiếp tục đi.

Tô Dật mở miệng, ra hiệu man báo dưới chân tiếp tục chạy đi, song cũng không cần tận lực né tránh.

Loại chuyện như vậy ở trong Hỗn Loạn vực, đại khái mỗi ngày đều có, hắn không muốn nhúng tay vào, dù cho bị đuổi giết là một vị nữ tử, Tô Dật cũng không định đi quản.

Đồng thời, hắn cũng không để ý đám người truy sát kia, dù sao hắn có thực lực để không sợ đối phương, những người đó không đến trêu chọc mình đã xem như mệnh lớn.

Nhưng trời không thuận ý người, man báo vừa mới định có động tác, lập tức một trận mưa tên xuyên qua cây rừng dày đặc ập đến, khiến nó khẩn trương rụt cổ, cước bộ cũng ngừng lại.

Tô Dật thấy vậy không khỏi nhíu mày, tay áo nhẹ nhàng vung lên, một mảnh quang mang sáng chói bùng lên, kích rơi mưa tên tập kích, xoắn cho nát bấy.

- Lão đại, xem ra chúng ta là bị người nhắm vào a.

Tô Tiểu Soái mở miệng, ngữ điệu hết sức bình thản.