Chương 1445
Ngay lúc tiếng nói Tô Tiểu Soái vừa vang lên, chỉ thấy trong rừng cây cách đó không xa vọng lại mấy tiếng “bá bá bá, sáu đạo thân ảnh xuất hiện, bốn người trong đó tay cầm kình cung, hai người còn lại thì vác lên đao kiếm.
Tô Dật thoáng nhìn một cái, lập tức cảm giác được tu vi của bọn họ.
Bốn người cầm cung đều có tu vi Nguyên Linh cảnh, tuổi tác chừng ba mươi đến bốn mươi.
Hai người giơ cao đao kiếm là Nguyên Chân cảnh, đều chừng hơn bốn mươi.
Trên thân sáu người này mang theo phỉ khí hung hãn, thần sắc dữ tợn, hẳn đều là hảo thủ trong sơn lâm.
- Không phải con bé Thủy Nguyệt kia, là một tiểu tử và một tiểu nha đầu!
Nhìn thấy Tô Dật, mấy người kia trước là sững sờ, sau đó hán tử tay cầm đao mở miệng nói.
Hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt đảo quanh bốn phía, như đang tìm kiếm cái gì.
- Tiểu tử kia, ta hỏi ngươi, có nhìn thấy một con bé đi qua nơi này không?
Lúc này, trung niên cầm kiếm nhìn chằm chằm Tô Dật, lạnh giọng hỏi.
- Không biết.
Tô Dật bình tĩnh đáp một câu.
- Tiểu tử, ngươi thật không biết hay có ý giấu diếm? Nhanh ăn ngay nói thật, bằng không chúng ta không thủ hạ lưu tình đâu!
Nghe được lời đáp của Tô Dật, lại một tên vũ giả Nguyên Linh cảnh chừng trên dưới ba mươi tuổi dùng ánh mắt hung tợn nhìn Tô Dật nói.
Mấy người còn lại đều lạnh lùng nhìn một nam một nữ phía đối diện.
- Ta nói không biết, thức thời thì đừng tới trêu chọc ta!
Tô Dật không thèm để ý bọn họ, thúc giục man báo dưới chân hạ, nói:
- Chúng ta đi!
Mấy đại hán này đều không phải cường giả gì, cả hứng thú để động tay Tô Dật cũng không có.
Nhưng mà, mấy tên hán tử hung ác kia lại không biết điểm này.
- Tiểu tử cuồng vọng lắm, ngươi đúng là đang tìm chết! Muốn đi, nào có dễ dàng như vậy!
Tùy theo thanh âm rơi xuống, bốn tên vũ giả Nguyên Linh cảnh thân hình lướt động, chớp hiện mấy cái trong rừng cây, lập tức rơi đến bên người Tô Dật, phân làm bốn phương tám hướng, bao vây hai người một chim mà man báo.
- Tiểu tử này sợ rằng lai lịch không nhỏ, hay là chúng ta thả hắn đi cho rồi?
Nơi không xa, đại hán cầm đao lần nữa nhíu mày nói.
Lúc này Tô Dật một thân quần áo lụa là, nhìn qua chừng khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, khí độ bất phàm, rất giống đệ tử một đại thế lực.
Cho nên đại hán hồ nghi trong lòng, rất sợ rước lấy phiền toái.
- Sợ cái gì! Dù có là đệ tử đại thế lực thì đã sao, nơi này đâu phải trong tông môn bọn họ, không ai có thể bảo vệ được hắn!
Đại hán tay cầm kiếm cười lạnh một tiếng, nguyên khí quang mang chớp sáng dưới chân, hạ xuống bên cạnh Tô Dật.
Hán tử cầm đao trầm tư một lát, liền cũng không do dự nữa, lập tức đi theo.
- Trên đời này, luôn có người không biết trời cao đất dày, chủ động đi chịu chết!
Trên mặt Tô Dật thoáng hiện hàn ý, dù hắn không muốn sinh sự, nhưng không có nghĩa mặc cho người khác chủ động tới trêu chọc mình.
- Tiểu tử nói mau, đến cùng có thấy người đi qua chỗ này không?
- Nếu không thấy, vậy cứ giao hết túi không gian trên người các ngươi ra đây, chúng ta tha các ngươi một con đường sống!
Bốn tên cầm cung cười lạnh nói.
- Túi không gian có rất nhiều, bên trong bảo bối cũng không ít, nhưng bằng các ngươi, e rằng cầm không được!
Tô Dật nhẹ nhàng nói, đồng thời trong ánh mắt lóe ra quang mang lạnh như băng.
Chớp mắt sau, thân ảnh hắn vạch ra một nét thẳng tắp, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt tên cầm cung Nguyên Linh cảnh, một chưởng nhè nhẹ vỗ ra.
Trong ánh nhìn kinh ngạc của đối phương, một chưởng kia rơi trúng ngực.
- Ầm!
Tiếng trầm vang kèm theo huyết vụ bốc lên, thân thể cường giả Nguyên Linh cảnh kia trực tiếp nát vụn.
Nhưng hết thảy mới chỉ là bắt đầu!
Chợt thấy thân hình Tô Dật giống như quỷ mị, lấy một tốc độ khó mà tưởng tượng, lần nữa xuất hiện bên người một tên khác, cũng là kích ra một chưởng, huyết vụ tung tóe!
Ngay sau đó, người thứ ba, người thứ tư lần lượt chết dưới cùng một chiêu tương tự!
Cảnh đó khiến hai tên Nguyên Chân cảnh nhìn mà ngây người.
Hai người xoa xoa con mắt, không dám tin tưởng, phảng phất mình đang nhìn thấy ảo giác.
Nhưng sự thật trước mắt, rất nhanh khiến bọn họ chấn kinh, cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng, trên mặt hiện đầy sợ hãi!
Bốn tên vũ giả Nguyên Linh cảnh, lại chưa kịp có phản ứng đã bị đánh chết, thủ đoạn như thế, há là người bình thường có thể làm được?
Tối thiểu hai đại hán Nguyên Chân cảnh đặt tay lên ngực tự hỏi, bọn họ tuyệt đối làm không được!
- Đại... Đại nhân, ta... Chúng ta vô ý mạo phạm... Xin... Xin thứ tội!
Hán tử cầm đao lập tức run rẩy nói.
Người cầm kiếm thì đột nhiên chợt lui, bỏ chạy về phương xa.
- Giờ mới nói mấy lời này, đã muộn!
Tiếng quát lạnh lùng phát ra từ miệng Tô Dật, chỉ thấy hắn chỉ tay về phía trước, một đạo nguyên khí quang mang tập kích ra, phảng phất tên rời cung, phá không mà đi!
- Hưu...
Nguyên khí quang mang chớp mắt liền đuổi kịp đại hán chạy trốn, xuyên thủng hậu tâm, thi thể vô lực té ngã xuống đất.
Làm xong hết thảy, Tô Dật lại trở tay tung một chưởng, hung hãn đánh lên ngực đại hán cầm đao bên người.
- Phốc...
Đại hán thổ huyết bay ngược ra sau, chờ lúc rơi xuống đất đã không tiếng thở.
- Lão đại, mau nhìn xem có thứ tốt nào không.
Tô Tiểu Soái hưng phấn bay ra, tìm được một túi không gian trên thân đại hán nơi xa, giao cho Tô Dật.
Túi không gian của người bên cạnh cũng bị Tô Dật tìm được.
Lấy lực lượng linh hồn hiện nay của Tô Dật, lực linh hồn trên túi không gian của hai người này căn bản không ngăn cản được hắn, rất nhanh liền bị phá giải.
- Một đám quỷ nghèo!
Mở ra túi không gian, Tô Dật không khỏi thất vọng chửi đổng một câu, bên trong chẳng có vật gì giá trị cả.
Chẳng qua hắn cũng không mấy ngạc nhiên, dù sao thực lực hai người đều bình thường, trong túi không gian chỉ chứa mấy khối Nguyên Thạch lẻ tẻ cùng một ít linh dược phẩm cấp không cao.
Mấy thứ này, bằng ánh mắt Tô Dật hiện tại, không vào được mắt.
Ném linh dược cho Tô Tiểu Soái, đứa này cũng không thèm nhìn, càng đừng nói cầm lên ăn.
- Đừng núp nữa, tránh trong đó nhìn lâu vậy rồi, đi ra đi.
Tô Dật quét mắt nhìn về lùm cây cách đó không xa, nhẹ nhàng nói.
Hắn nói xong, nơi kia vẫn không thấy nhúc nhích.
Tô Dật cũng không vội, cứ vậy nhìn chằm chằm lùm cây.
Tựa hồ cảm nhận được có người đang nhìn, không lâu sau, rốt cục từ trong đó một cô gái sắc mặt căng thẳng chậm rãi đi ra.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi là Nguyên Chân cảnh cao giai?
Vừa đi ra, nhìn thấy đám người Tô Dật và con man báo, thiếu nữ toàn thân căng cứng, dè dặt hỏi.
Hết thảy vừa rồi nàng đều nhìn ở trong mắt, lúc này cảm giác Tô Dật mang đến cho thiếu nữ còn nguy hiểm hơn mấy đại hán khi trước.
- Nguyên Chân cảnh cao giai...
Tô Dật thoáng sửng sờ, tiếp đó liền thản nhiên nói:
- Cứ coi là vậy đi!
Hắn nhìn thiếu nữ sắc mặt kinh hoảng đứng ở nơi xa, căn cứ lời mấy đại hán nói lúc trước, tên cô gái này hình như là Thủy Nguyệt.