Chương 1446
Thủy Nguyệt một thân váy lưới tôn lên dáng người thướt tha, vòng eo tinh tế.
Chẳng qua trên váy có không ít vết rách, cổ áo bị xé toang, lộ ra một mảnh trắng ngần.
Mà lại, thiếu nữ này khuôn mặt thanh tú, mắt đen tuyền, sống mũi cao, môi đỏ mọng sáng bóng, không dám nói thập phần mỹ mạo, song tuyệt đối là rất dễ nhìn.
- Cám ơn ngươi! Nếu không phải vừa rồi ngươi ra tay, ta khẳng định đã bị bọn họ tìm được.
Thủy Nguyệt mắt nhìn Tô Dật, hồn nhiên không biết nơi cổ áo bị xé toang.
Lúc nói cảm ơn Tô Dật, nàng vẫn hết sức dè dặt, năm ngón tay phải siết chặt một thanh trường kiếm.
- Là chính bọn hắn muốn chết, ngươi không cần cảm tạ ta. Giờ đã không còn người truy sát, ngươi có thể đi.
Tô Dật thản nhiên nói, xem ra trong lúc vô tình mình đã cứu thiếu nữ này một mạng.
Chẳng qua hắn không có ngạt niệm (ý đồ) gì, dù muốn giết người cướp của, trên thân cô gái này sợ rằng cũng không có thứ tốt.
Hắn khoát tay, không nghĩ dừng lại lâu, ra hiệu man báo tiếp tục lên đường.
Chỉ là vừa xoay người, thiếu nữ đằng sau đột nhiên kêu với theo:
- Cám ơn ngươi! Nhưng mà các ngươi phải cẩn thận, những người vừa nãy đều là Thanh Viêm bang, sau lưng Thanh Viêm bang là Huyết Long giáo. Các ngươi nhanh đi đi, đừng bị Thanh Viêm bang biết, không thì rắc rối to.
- Được! Ta biết rồi!
Tô Dật lên tiếng, cũng không quay đầu, chỉ phất phất tay.
Hắn cảm giác được thiếu nữ nữa sau một lúc thở dốc lấy hơi bèn cũng tiến vào sâu trong rừng, rất nhanh liền rời đi.
- Thanh Viêm bang, Huyết Long giáo...
Tô Dật khẽ thì thầm hai cái tên vừa nghe được này, trong đầu không có bất kỳ ấn tượng nào, chắc chỉ là hai tiểu thế lực tầm thường trong Hỗn Loạn vực mà thôi.
Rốt cục thế lực chân chính coi là không sai, trước đây đều từng tham gia qua liên minh đại hội.
Cho nên, hắn căn bản không đem Thanh Viêm bang và Huyết Long giáo kia để trong lòng.
- Tô Dật, chúng ta không giúp nàng chút ư?
Đứng trên lưng man báo, Phong Kỳ Nhi thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra sau, nhỏ giọng hỏi.
Sau khi biết còn có sự tồn tại của Thanh Viêm bang, Huyết Long giáo, nàng cảm thấy thiếu nữ vừa nãy vẫn chưa thực sự thoát khỏi nguy hiểm, cho nên có hơi bận tâm.
- Nha đầu ngươi.
Tô Dật đành chịu nhìn nàng một cái, nói:
- Hỗn Loạn vực không phải là nơi để làm chuyện hiệp nghĩa, sinh tồn ở chỗ này tất phải thời thời khắc khắc đối mặt với khiêu chiến sinh tử. Chúng ta quản được một lúc, lại không quản được một đời, tất cả tùy duyên thôi. Hơn nữa, chúng ta cũng không biết cô gái Thủy Nguyệt vừa rồi có thật là người lương thiện hay không.
Nghe lời này, Phong Kỳ Nhi sa vào trầm tư, hàng mi thanh tú lại vẫn không khỏi khẽ nhíu.
Tô Dật nhìn ở trong mắt, cũng không quấy rầy, mặc cho nàng đi suy nghĩ đạo lý trong đó.
Phong Kỳ Nhi thiện lương, điều đó không sai, nhưng lần này Tây Vô Tình muốn nàng đi theo mình chính là có ý rèn luyện.
Trên đường, Tô Dật cũng cảm thấy còn phải dạy nàng rất nhiều đạo lý, mà những đạo lý này, đều là hắn lĩnh ngộ được trong sinh tử mấy năm qua!
Tất cả, còn cần Phong Kỳ Nhi tự mình lĩnh ngộ.
Sự xuất hiện của đám người Thanh Viêm bang và cô gái Thủy Nguyệt kia, đối với Tô Dật mà nói chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ mà thôi.
Bọn họ tiếp tục đi đường, không hề rêu rao, tốc độ man báo cũng không chậm.
Nửa canh giờ sau, bọn họ xuất hiện cách chỗ cũ trăm trượng.
Tô Tiểu Soái một mực nhớ mãi không quên chuyện ăn thịt quay, trên đường mắt nhỏ không ngừng đảo quanh, còn vung cánh xông chỗ này tìm chỗ kia, gây ra một ít động tĩnh không nhỏ, mục đích chính là muốn hấp dẫn Man Yêu thú đưa tới cửa.
Chẳng qua khiến nó thất vọng là, xung quanh đây dấu vết nhân loại hoạt động có không ít, riêng Man Yêu thú lại không thấy dù chỉ một sợi lông.
- Đi lâu vậy rồi, nghỉ ngơi một lúc đi!
Từ khi rời khỏi Huyền Kiếm môn đến bây giờ đã sắp được bốn ngày, bọn họ đi được một quãng đường tương đối xa, toàn trình lại chỉ có hai lần nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Lấy cước lực của man báo, dù không đi bằng tốc độ cao nhất, lúc này cũng đã vô cùng mệt mỏi.
Mắt thấy trời dần tối, Tô Dật tìm tới một bồn địa nhỏ, bắt đầu nghỉ ngơi điều chỉnh.
Từ trong túi không gian lấy ra một viên đan dược dùng cho Man Yêu thú, để man báo xuống vào, khôi phục phần nào thể lực.
Thu được đan dược, đối với Tô Dật man báo lại càng cung kính vài phần, bởi vì đan dược này rất có lợi cho nó.
- Lão đại, ta đi dạo chút.
Tô Dật còn chưa đặt mông ngồi xuống, Tô Tiểu Soái đã vỗ cánh phành phạch bay đi.
- Tiểu Soái chắc là muốn đi tìm thịt!
Phong Kỳ Nhi sững sờ nhìn Tô Tiểu Soái bay đi, vẻ mặt chấn kinh.
Nàng thật sự khó mà tưởng tượng, vì sao Tô Tiểu Soái lại cố chấp với thịt quay đến vậy.
- Kệ nó nó, chung quanh đây làm sao tìm được Man Yêu thú.
Tô Dật hoàn toàn không quản, phụ cận chính là địa bàn nhân loại, bình thường Man Yêu thú căn bản sẽ không đạp chân tới, chuyến này sợ là Tô Tiểu Soái sẽ chạy một trận không công.
Mặt khác, hắn cũng không lo lắng Tô Tiểu Soái an toàn, phải biết tiểu gia hỏa kia bây giờ đã là tồn tại Yêu Hoàng cảnh bát trọng, người có thể uy hiếp được nó, trong toàn Hỗn Loạn vực cũng không nhiều, khả năng xuất hiện ở chỗ này lại càng nhỏ, rốt cục hắn đã tìm hiểu qua, một mảnh quanh đây không có thế lực lớn nào.
Tô Dật tìm một tảng đá ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Trên đường, phần lớn thời gian hắn đều tu luyện trên lưng man báo, không dám quá thả lỏng.
Thực lực tăng tiến là chuyện trọng yếu nhất, hắn còn có nhiều việc cần hoàn thành, không có đầy đủ tu vi, căn bản không thể đạt được mục tiêu.
- Tô Dật một mực tu luyện khắc khổ vậy ư? Khó trách hắn và tuổi tác không chênh nhau mấy mà đã mạnh như vậy.
Phong Kỳ Nhi nhìn ở trong mắt, trong lòng không khỏi cũng bị xúc động.
Nàng cũng không dây dưa, tìm đến một nơi cách Tô Dật không xa, bắt đầu tu luyện.
Hai người sa vào trạng thái tu luyện, man báo không có ý chạy trốn, uống xong đan dược liền cũng bắt đầu thổ nạp.
Màn đêm chậm rãi bao phủ mặt đất, núi rừng chuyển thành một màu đen kịt, đưa tay không thấy ngón.
Bất giác, trên thân hai người một thú từ từ bốc lên quang mang mù mịt, trong đêm đen vô cùng chói mắt.
Lại một canh giờ sau, Tô Dật đột ngột mở mắt ra, sau đó liền thấy được một quái vật to lớn từ trời rớt xuống. Hung hăng đập vào mặt đất cách đó không xa.
- Rống...
Man báo bị động tĩnh làm cho giật mình, kêu lên một tiếng, nhảy cẫng khỏi mặt đất, thân thể cong lại, súc thế đợi phát.
Phong Kỳ Nhi cũng bị dọa không nhẹ, trong mắt bùng lên tia sáng kỳ dị.
Chẳng qua, còn chưa kịp nhìn rõ quái vật dưới đất, nàng đã nghe được một thanh âm quen thuộc vang lên.
- Lão đại, ta tìm được thịt!
Tô Tiểu Soái kinh hỉ kêu to, “Bá một tiếng bay đến trước mặt Tô Dật, đôi cánh không ngừng vỗ động, bộ dạng kích động vô cùng.
- Đây là...
Tô Dật cũng không khỏi kinh ngạc, trên mặt đất không xa quả nhiên có một con mãng xà to lớn vắt ngang.