Chương 1455
Người của Ngọc Đỉnh tông lại chưa xuất hiện sao?
Đánh bại Phong Dạ Minh, Tô Dật cũng không lên kiểm tra tình huống mà nhìn bốn phía một lượt.
Kỳ quái là mấy tên cường giả của Ngọc Đỉnh tông chạy trốn đến lúc này còn chưa xuất hiện, theo lý thuyết động tĩnh lớn như vậy, chí ít nên xuất hiện rồi mới phải, chẳng lẽ tin tức Thủy Thiên Sầu nhận được sai rồi sao?
- Xem ra còn phải tra hỏi một lượt.
Tô Dật không nghĩ nhiều nữa, vung tay lên, hư ảnh Đại Địa Man Viên tiêu tan.
Hắn đánh ra mấy cấm chế lên người Phong Hạ Minh.
- Lão đại!
Lúc này Tô Tiểu Soái bay tới, hạ xuống đầu vai Tô Dật, còn Phong Kỳ Nhi và Man Báo cũng tới gần.
- Chúng ta đi!
Tô Dật nói một tiếng, nhấc cả Phong Dạ Minh cảnh trạng thê thảm lên, Man Báo dẫn theo một người một chim trên lưng, nhanh chóng rời đi.
- Giáo chủ...
Xung quanh có rất nhiều giáo chúng của Huyết Long giáo nhìn thấy giáo chủ nhà mình bị người ta mang đi thì cảm thấy kinh hãi.
Chỉ là không có ai dám tới trước ngăn cản, dù sao ngay cả giáo chủ của bọn họ cũng không phải là đối thủ của tên thanh niên kia, nếu mình tiến lên thì không khác nào đi chịu chết.
Nhìn theo mấy người Tô Dật rời đi, trong nháy mắt Huyết Long giáo loạn cả lên, tất cả giáo chúng tựa như kiến bò trên chảo nóng.
Việc này Tô Dật cũng không quan tâm.
Hắn dẫn Phong Dạ Minh nhanh chóng xông vào trong sơn lâm, tìm được một nơi hẻo lánh rồi ném xuống.
Chỗ áo bào dưới thắt lưng của Phong Dạ Minh bị rách ra, người cong trên mặt đất, lộ ra những vị trí “nhạy cảm.
- Sao đám này đều ghê tởm như thế chứ?
Phong Kỳ Nhi quay đầu đi, cau mày, gương mặt căm hận.
Tô Dật thấy vậy thì dùng chân khều áo bào của Phong Dạ Minh, che nơi kín đáo lại.
- Tiểu... các ngươi là người phương nào, rốt cục có thù hận gì với Huyết Long giáo ta?
Lúc này vẻ mặt của Phong Dạ Minh run rẩy, sự đau đớn kịch liệt tấn công thần kinh của gã, nhưng gã vẫn cắn răng hỏi Tô Dật.
Cho tới giờ gã mới nhớ hỏi vấn đề này.
Trước đó bị Tô Dật cắt ngang chuyện tốt làm gã nổi giận, muốn tiêu diệt thanh niên này, không ngờ lại lật thuần trong mương, bây giờ trở thành tù nhân.
- Ta không muốn nói nhảm nhiều, nói cho ta biết, mấy người của Ngọc Đỉnh tông ở đâu rồi, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng.
Tô Dật đứng bên cạnh Phong Dạ Minh, không trả lời vấn đề của gã mà cúi đầu hỏi một câu.
- Ngọc Đỉnh tông?
Phong Dạ Minh tỏ ra sửng sốt, sau đó ánh mắt hơi né tránh, nói:
- Ta không biết người nào của Ngọc Đỉnh tông hết, ngươi tìm nhầm người rồi.
- Còn dám không thành thật!
Tô Tiểu Soái lập tức nhíu mày tiến lên muốn phun lửa đốt Phong Dạ Minh nhưng bị Tô Dật kéo lại.
Nhưng trong chốc lát đó, Phong Dạ Minh rõ ràng cảm nhận được chút uy thế trên người Tô Tiểu Soái, vẻ mặt càng thêm run sợ.
Lúc này gã mới chú ý tới con chim nhỏ đó, nhưng không ngờ trên người nó lại mang theo uy thế đáng sợ như vậy.
- Không nói thật cũng không còn chuyện gì nữa, ta có thừa cách để ngươi phải mở miệng!
Tô Dật vung tay lên, nói với Phong Kỳ Nhi:
- Phong Kỳ Nhi, ngươi có cách nào để cho gã mở miệng không?
- Ta...
Phong Kỳ Nhi liếc Phong Dạ Minh một cái, suy nghĩ trong khoảnh khắc rồi mới nói:
- Để ta thử xem!
Nói rồi nàng chậm rãi đi tới bên cạnh Phong Dạ Minh, trên mặt đều là sự chán ghét.
Một đầu ngón tay chậm rãi vươn ra, từng luồng khí tức mày đen chỉ thẳng từ bàn tay trắng ngư ngọc ra tựa như từng cái lưỡi độc xà từ từ chui vào trong cơ thể Phong Dạ Minh.
A...
Phong Dạ Minh nhất thời kêu thảm thiết.
Từng luồng hắc khí quẩn quanh người gã, gân xanh nổi lên, sự đau đớn đáng sợ làm cho khuôn mặt của gã cũng biến dạng.
Dưới tác dụng của độc khí, Phong Dạ Minh không ngừng lăn lộn trên mặt đất, bùn đất cùng cây cỏ dính trên người gã, áo bào lại lần nữa bị hở ra.
Phong Kỳ Nhi xoay người, không thèm nhìn.
A...
Có tiếng kêu thảm thiết vang động núi sông, vọng khắp núi rừng làm vô số phi điểu giậ tmình.
Tô Dật cũng không nóng nảy, chỉ lẳng lặng nhìn Phong Dạ Minh kêu rên không ngừng.
- Sẽ cho ngươi một cơ hội, nói hay là không?
Sau một hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng hỏi một câu như thế.
Ngọc Đỉnh tông có mấy người Nguyên Hoàng cảnh đào tẩu là thật, trước đó không lâu Phong Dạ Minh đột nhiên đột phá Nguyên Hoàng cảnh, hai chuyện này chắc chắn là có liên quan, Thủy Thiên Sầu đã nói thì hẳn là không giả được.
- Nói! Ta nói!
Phong Dạ Minh kêu to, ôm đầu kêu gào, đau khổ không ngừng.
Không thể không nói, lực Kiếp Khí Độc Hồn của Phong Kỳ Nhi thật sự là đáng sợ. Một vị Nguyên Hoàng cảnh dưới tình huống bị giam cầm thực lực cũng khó mà chịu được.
Loại độc tố này, không chỉ có tác dụng ở trên thân thể, đối với linh hồn cũng dằn vặt rất mãnh liệt.
-Được!
Tô Dật gật đầu ý bảo Phong Kỳ Nhi rút lại độc tố.
Phong Kỳ Nhi ngay cả người cũng không quay lại, chỉ bắt ngón tay vài cái đã thấy từng sợi hắc khí bay ra từ trong cơ thể Phong Dạ Minh, cuối cùng tiêu tan.
- Ta nói...
Phong Dạ Minh kịch liệt thở hổn hển vài hơi, nói:
- Thái Cung Phụng tìm được một ngọn núi cách đó không xa, muốn mở nơi đó ra làm sơn môn sau này, hiện tại hắn đang ở đó.
- Thái Cung Phụng?
Tô Dật nhíu mày, tên Thái Cung Phụng này đại thể là một vị trưởng lão Nguyên Hoàng cảnh của Ngọc Đỉnh tông đi, xem ra đối phương ngoài việc trở thành Cung Phụng của Huyết Long giáo, dường như là muốn lần nữa thành lập một tông môn mới.
Điểm này Tô Dật có thể hiểu được, ở trong Hỗn Loạn vực xây dựng một thế lực cùng với việc trở thành tán tu tuyệt đối là hai tình cảnh hoàn toàn khác biệt.
Trở thành Đại Cung Phụng của Huyết Long giáo cũng đã có rất nhiều lợi ích rồi, ít nhất tông môn này nhất định sẽ hoàn toàn nằm trong sự khống chế của ngươi, hơn nữa bình thường không cần đứng ra xử lý nhiều việc rường rà, cũng sẽ rất ít phải lộ diện, không đến mức bị Bá Vương tông dễ dàng phát hiện ra.
Có thể nói mấy người Ngọc Đỉnh tông tính toán không tệ.
- Vậy còn mấy người khác?
Tô Dật hỏi thêm.
Trưởng lão của Ngọc Đỉnh tông trốn ra được không chỉ có một, nhưng cụ thể có mấy người Tô Dật cũng không biết.
- Còn... Còn có Kỳ Cung Phụng cùng Tào Cung Phụng nữa, hai người họ vài ngày trước đã rời khỏi Xích Long lĩnh, nói là đi tra xét bí cảnh nào đó...
Phong Dạ Minh nói lần nữa.
- Tra xét bí cảnh?
Tô Dật hiểu ra, bí cảnh đó rất có thể chính là nơi mà cửu đại thế lực mới phát hiện ra, mấy người kia lại cũng nhận được tin này.
- Trừ ba người họ ra, còn có những người khác không?
Tô Dật lại hỏi.
- Không có... không còn nữa!
Phong Dạ Minh lắc đầu, nhìn Tô Dật, trong ánh mắt đều là sự sợ hãi.
- Xem ra chỉ có ba người này rồi.
Tô Dật gật đầu, đoán chừng tên Phong Dạ Minh này cũng không dám nói dối nữa.
Ngọc Đỉnh tông có ba cường giả Nguyên Hoàng cảnh trốn ra, lúc này còn không ở cùng nhau, không biết nhiều tài nguyên của Ngọc Đỉnh tông rốt cuộc là ở trên người nào, hoặc là trên người cả ba người đó đều có?
- Dẫn ta đi tìm Thái Cung Phụng của các ngươi, bằng không ta sẽ bắt ngươi chết rất khó coi!
Ánh mắt của Tô Dật như điện, nhìn chăm chú vào Phong Dạ Minh.
Phong Dạ Minh không dám từ chối, gã đã phải nếm thử sự đáng sợ của độc khí kia rồi.
Khi Tô Dật lần nữa lôi gã lên vứt lên lưng Man Báo, Phong Dạ Minh liền chỉ một hướng.