← Quay lại trang sách

Chương 1456

Vị trí của Thái Cung Phụng cũng không phải quá xa xôi, nhưng cũng không tính là gần. Lấy tốc độ của Man Báo, tốn gần hai canh giờ mới tới trước một dãy núi.

Dãy núi này rất hẻo lánh, ít có dấu vết con người, nhưng linh khí khá đầy đủ, so với Xích Long lĩnh thì tốt hơn chút.

- Lão đại, ta đã nhận ra khí tức của Nguyên Hoàng cảnh rồi, chắc là nơi ở của lão già kia!

Mới vừa tới nơi, Tô Tiểu Soái đã nói bên tay Tô Dật.

- Rất tốt!

Tô Dật gật đầu, lực lượng linh hồn của Tô Tiểu Soái mạnh hơn hắn không ít, dù sao tu vi còn đó, lại có huyết mạch Phượng hoàng.

Hắn ném Phong Dạ Minh xuống đất, đang chuẩn bị đi tìm Thái trưởng lão nhưng không muốn Phong Dạ Minh nói được nữa.

- Ngươi nói sẽ không giết ta... Thả ta đi...

Phong Dạ Minh sợ hãi không ngừng, năn nỉ.

- Ngươi lại nhắc nhở ta.

Tô Dật cười nhẹ, một ngón tay bắn ra tia sáng bỗng nhiên đánh vào trong bụng của Phong Dạ Minh.

Một tiếng phụt vang lên, kèm theo nguyên khí mãnh liệt tiết ra, sức mạnh toàn thân của Phong Dạ Minh bốc hơi như hơi nước, dần dần tiêu tán.

A...

Trong miệng gã lần nữa kêu thảm thiết, gã biết khí hải của mình đã bị phế rồi, tu vi Nguyên Hoàng cảnh không còn lại chút gì, trong lòng gã là sự thê lương.

Rõ ràng là lợi ích mà cường giả trốn khỏi Ngọc Đỉnh tông cho, vừa mới đột phá Nguyên Hoàng cảnh, không ngờ tới lại vì vậy mà phải chịu mầm tai vạ lớn.

Đang ở trong Hỗn Loạn vực, mất đi tu vi tuyệt đối chỉ có một con đường chết!

- Từng nói không giết ngươi, nhưng cũng không nói sẽ không phế bỏ ngươi!

Tô Dật liếc mắt nhìn Phong Dạ Minh, chợt không ở lâu nữa, nhất thời ngồi lên Man Báo, dẫn theo Phong Kỳ Nhi cùng Tô Tiểu Soái vọt vào trong dãy núi.

Tô Tiểu Soái men theo cảm giác của lực lượng linh hồn, biết được Thái trưởng lão lúc này đang ở trong một hang núi cách đây không xa để tu luyện.

Mấy người đi thẳng tới đó, đi trong ngọn núi không được bao lâu đã tới phía trước ngọn núi.

- Lão đại, thực lực của lão già kia cũng không yếu, giao cho ta đối phó đi.

Tô Tiểu Soái nói, nhìn thấy Tô Dật gật đầu, toàn thân nó trong nháy mắt có linh hồn lực mênh mông cuồn cuộn, giống như sóng biển cuộn trào trong hư không.

⚝ ✽ ⚝

Rất nhanh, một bóng người bắn ra từ giữa sơn động.

- Các ngươi là người phương nào, tới nơi lão phu bế quan làm gì?

Người đến nhìn thấy Tô Dật và Phong Kỳ Nhi thì lên tiếng hỏi.

Đây là một lão giả, dáng vẻ hơn sáu mươi tuổi, râu tóc đen kịt, tinh thần rạng rỡ.

Khi ông ta cảm giác được khí tức trên người Tô Tiểu Soái thì không khỏi run người.

Chim nhỏ ông ta cũng đã thấy nhiều lần rồi, nhưng không giống với con phượng hoàng trên người tông chủ Bá Vương tông Tô Dật!

Quả nhiên, khi trong lòng lão giả cảm thấy không ổn liền nghe được thanh niên ở đối diện nói chuyện.

- Lão già này, ngươi nên nhận ra ta mới đúng chứ!

Khuôn mặt của thanh niên nhúc nhích, chậm rãi thay đổi, bày ra dáng vẻ một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.

- Tô... Tô Dật!

Sắc mặt của lão già hiện lên sự hoảng sợ vô biên, không ngừng lấy tay chỉ vào tên thanh niên, không ngừng run rẩy.

Thiếu niên này ông ta sao có thể không biết được, chẳng phải là vị tông chủ thiếu niên của Bá Vương tông – Tô Dật sao!

- Trốn!

Căn bản không cần suy nghĩ, trong nháy mắt lão giả xoay người, nguyên khí điên cuồng chuyển động, triển khai thân pháp bay về phía xa.

Trong lòng ông ta biết rõ, Tô Dật tìm tới đây, nếu không chạy trốn thì chút nữa đợi ông ta chỉ có con đường chết.

Thấy dáng vẻ đó của ông ta, Tô Dật cũng vô cùng khẳng định người này hẳn là Thái trưởng lão rồi.

- Lão già kia, ngươi chạy đi đâu!

Tô Tiểu Soái khinh thường bĩu môi, hai cánh rung lên, thân hình giống như tia sét xẹt qua bầu trời.

Vẻn vẹn thời gian một hơi thở qua, còn chưa đợi lão giả chạy được khoảng cách mười mấy trượng, Tô Tiểu Soái đã chặn trước mặt ông ta rồi.

Cùng thời khắc đó, một cánh của Tô Tiểu Soái đột nhiên đập ra.

Phần phật...

Kình phong kinh khủng ập tới, giống một thanh dao kinh khủng đang tập kích, đột nhiên đâm về phía ông lão.

Phụt

Lão giả sử dụng nguyên khí hình thành lớp phòng ngự mãnh liệt, nhưng mà vẫn bị đao phong này phá tan, tan rã trong khoảnh khắc, kèm theo máu tươi trào ra như mưa.

Cự lực đè lên người, thân hình lão giả bắn ngược tựa như diều đứt dây, bắn về phía Tô Dật và Phong Kỳ Nhi.

Ông ta sở hữu tu vi Nguyên Hoàng cảnh lục trọng, nhưng ở trước mặt Tô Tiểu Soái vẫn không chịu nổi một kích.

Trong chốc lát, lão giả biến sắc, một khí độ sắc bén lạnh lùng bò lên khuôn mặt ông ta.

Hai mắt ông ta như dao, nương vào lực bay ngược mà mạnh me quay người lại, lao thẳng tới Tô Dật.

- Tiểu tử, ngươi để mạng lại đi!

Lão giả lạnh lùng nói, nếu không phải là đối thủ của con phượng hoàng kia, vậy thì bắt giữ Tô Dật lại là được rồi, thiếu niên này có cường thịnh hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ có Nguyên Hư cảnh mà thôi, có thể dễ dàng bắt được.

Chỉ đang lúc nói chuyện, một luồng sáng như dải lụa được ông ta bắn ra, giống như một khóa sắt ngang trời cuốn về phía Tô Dật.

Chỉ cần bắt được thiếu niên này, hôm nay tính mạng sẽ được bảo đảm!

- Lão già kia, chỉ bằng ngươi cũng muốn xuất thủ với lão đại ta sao?

Nhưng mà đúng vào lúc này, Tô Tiểu Soái lại xuất hiện, lên tiếng.

Chỉ thấy phù một tiếng, một khí tức nóng bỏng từ phía sau ào tới, Minh Liệt hỏa quang chiếu rọi hư không, một vùng đỏ đậm!

Tiếp đó liệt hỏa lan tràn, thoáng chốc đã đốt lưng lão giả.

A...

Một tiếng hét thảm xông thẳng tận trời, đâm thủng không gian.

Lão giả bị ngọn lửa tập kích, khí cơ trong cơ thể thoáng chốc hỗn loạn, thất luyện trong tay cũng không có cách nào giữ vững hình thái, khi sắp giáng tới trước người Tô Dật thì đã bị tiêu tán rồi.

Cơ thể ông ta lăn lộn giữ hư không, kêu gào đau đớn không ngừng.

Mùi khét tràn ra, đây là mùi của máu thịt, vô cùng nồng nặc.

- Tô Tiểu Soái dừng tay chút, đừng làm ông ta chết cháy!

Nhìn tình huống này, Tô Dật đứng tại chỗ không có động tác gì thêm, trong miệng thì vội vàng hô to.

Nói đùa, vất vả lắm mới tìm được lão già này, tung tích bảo vật của Ngọc Đỉnh tông còn chưa tìm được, nếu như Tô Tiểu Soái sơ ý một chút đốt ông ta thành tro bụi thì sẽ tổn thất lớn lắm.

- Lão đại ngươi yên tâm đi, ta có chừng mực!

Tô Tiểu Soái nói, tiếp theo thiên hỏa diễm được thu lại, khí độ nóng cháy cũng tiêu tan.

Còn hai móng của Tô Tiểu Soái hạ xuống chộp vào sau lưng lão giả, túm ông ta tới trước mặt Tô Dật.

Đánh cấm chế ra, giam cầm toàn bộ sức mạnh trong cơ thể của lão giả.

Khà khà

Tô Dật thấy vật thì nhất thời nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía lão giả tựa như nhìn một đại bảo bối vậy, cũng không biết trên người ông ta có bao nhiêu thứ tốt.

Hắn bảo Tô Tiểu Soái ném lão giả xuống đất, sau đó tìm tòi trên người ông ta, nhanh chóng tìm được một cái túi không gian.

- Thứ này muốn mở ra xem ra còn phải tốn chút tinh thần.

Nhìn túi không gian trong tay, Tô Dật thì thào.

Dễ dàng có được tới tay, hắn cũng không nóng nảy mà bắt đầu tra hỏi lão giả.

Là cường giả Nguyên Hoàng cảnh lục trọng, tên Thái trưởng lão này vô cùng cường ngạnh, sau khi bị Tô Dật bắt thì lại thay đổi thái độ mềm yếu, cho dù Tô Dật hỏi vấn đề gì thì ông ta cũng không mở miệng.

Đối với chuyện này, Tô Dật đương nhiên có cách.