Chương 1461
Tô Dật cùng mọi người của Huyền Sương tông cũng không trì hoãn nữa, nhanh chóng di chuyển.
Ao cũng không xa, nhưng cũng không quá gần, dựa theo tốc độ đi đường bình thường của võ giả Nguyên Chân cảnh cấp cao, nếu dùng toàn lực đi thì đại thể cần chừng ba, bốn ngày.
Chỉ có điều Tô Dật ngồi Xích Diễm Cuồng Sư để di chuyển, tốc độ tăng gấp bội, cộng thêm ngoại trừ mấy vị đệ tử trẻ tuổi của Huyền Sương tông ta, những người còn lại đều có Nguyên Hư cảnh, cho nên không tới hai ngày đã chạy tới đầm rồi.
Dọc theo đường đi gặp được không ít tán tu, nhưng giữa mọi người không hề phát sinh chuyện gì.
Chỉ có điều dọc theo đường đi cũng không quá thái bình, chữ “loạn trong Hỗn Loạn vực đã thể hiện khá rõ ràng rồi, thường xuyên gặp phải công phạt cùng chém giết giữa người với người.
Tất cả chuyện này đều là bởi vì nơi đây không có ràng buộc.
- Chư vị, chúng ta vẫn nên tách ra tìm hiểu tình huống thôi.
Khi tới đầm rồi, Tô Dật chắp tay nói với Cao Thương trưởng lão cùng Ngưu Thanh Sơn của Huyền Sương tông.
- Được! Tiểu huynh đệ, tạm biệt!
Cao Thương trưởng lão cũng không giữ lại, chắp tay nói vậy.
Lúc đầu Ngưu Thanh Sơn còn muốn nói gì đó nhưng khi nghe Cao trưởng lão nói như vậy thì không khỏi bất đắc dĩ cười khổ một cái, lập tức cáo biệt với mấy người Tô Dật.
- Tạm biệt.
Tô Dật gật đầu dẫn theo Tô Tiểu Soái, Phong Kỳ Nhi và Xích Diễm Cuồng Sư chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một tiếng tiếng cười the thé vang lên bên tai mọi người làm cho bước chân của mấy người Tô Dật dừng lại, ngoài ra cơ thể của mọi người Huyền Sương tông cũng dừng ngay tại chỗ.
- Khà... ta tưởng là ai, thì ra là đám bất lực Huyền Sương tông!
Chỉ thấy ở đối diện Tô Dật có một đám người từ từ đi tới, dẫn đầu là một vị lão giả tai to mặt lớn cười quái dị lên tiếng, không biết vô tình hay cố ý chặn ở trước mặt hắn.
Đồng thời, ánh mắt của lão giả này lại nhìn vào mấy người Cao Thương của Huyền Sương tông.
- Sài Kiên, lão phu khuyên ngươi nên tích chút khẩu đức là hơn, tránh việc sẽ có lúc phải chết rất khó coi!
Cao Thương trưởng lão nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, trả lời.
Mọi người còn lại của Huyền Sương tông cũng thoáng chốc trừng mắt, lạnh lùng nhìn lão giả béo cùng đám người phía sau lão.
- Hóa ra là người của Bích Hỏa tông!
Tô Dật không lên tiếng, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng lông mi lại nhướn lên một cái.
Những người mới tới này hắn càng thêm quen thuộc, bởi vì trong đại hội liên minh, Bích Hỏa tông này đoạt được một trong mười vị trí, cuối cùng có hai mươi đệ tử tiến vào Triệu Linh bí cảnh, có thể nói là vô cùng cường hãn.
Xem ra, giữa Huyền Sương tông cùng Bích Hỏa tông dường như có chút mâu thuẫn.
Nhưng Tô Dật không tính quản việc này, bao gồm cả Tô Tiểu Soái trên vai, còn cả Phong Kỳ Nhi, tất cả đều im lặng không lên tiếng.
- Tiểu huynh đệ ngươi đi trước đi, việc này không có liên quan gì tới ngươi.
Cao Thương trưởng lão nhìn mấy người Tô Dật, nói.
Tới giờ, ông ta có thể xác định đại thể, thanh niên này chắc chắn không phải tới từ thế lực nhị lưu nào, nền tảng sau lưng tối đa cũng chỉ có thể lực tam lưu, bằng không sẽ không cần phải trà trộn ở khu vực bên ngoài.
Nhưng bây giờ là chuyện của Huyền Sương tông cùng Bích Hỏa tông, ông ta không muốn để thanh niên này dính vào, mấy ngày nay ở cùng hắn cảm thấy thanh niên này làm người không tệ.
Nhưng mà khi ông ta vừa dứt lời, lão giả tai to mặt lớn của Bích Hỏa tông lại đưa tay hơi ngăn cản con đường Tô Dật muốn rời đi, giễu cợt:
- Tiểu tử này rất lạ mặt nha, dường như không phải người của Huyền Sương tông, chỉ có điều tu vi cũng không tệ.
- Sài Kiên, Bích Hỏa tông các ngươi có chuyện gì thì nhằm vào bọn ta là được rồi, đừng cho là Huyền Sương tông ta sẽ sợ các ngươi.
Cao Thương trưởng lão nói, bỗng nhiên quất ra một thanh trường đao, hàn quang bắn ra, khí độ băng lãnh lượn một vòng.
Keng keng keng
Khi ông ta vừa động, mọi người còn lại của Huyền Sương tông cũng đều rút đao kiếm tỏng tay ra, mỗi người đều trận địa sẵn sàng đón địch, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ.
Đôi mắt nhìn Bích Hỏa tông tràn đầy sự căm hận.
- Căng thẳng cái gì chứ!
Lão giả tên là Sài Kiên của Bích Hỏa tông cười xùy một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Tô Dật rồi lại nhìn Cao Thương trưởng lão, cười quái gị:
- Cao Thương, ngươi căng thẳng vì chuyện nhỏ như này, chẳng lẽ hắn là con hoang ngươi đẻ ở bên ngoài à? Khà khà... dáng vẻ khá tuấn tú đấy, đáng tiếc tuyệt đối không giống ngươi!
- Ha ha ha ha ha...
Lời nói của Sài Kiên vang lên, tất cả người của Bích Hỏa tông đều nở nụ cười, cười tới cười lui khoa trương không ngừng.
Tô Dật nghe được hết, gương mặt đen sì như sắp chảy cả nước.
Khí thế trên người hắn khởi động, tự dưng tràn ngập, vận Hỗn Nguyên Chí Tôn công, một luồng uy thế hung hãn đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người có mặt đều chấn động.
- Lão đại, để ta đi xé xác lão cẩu này ra!
Tô Tiểu Soái truyền âm nói với Tô Dật, tràn ngập sát khí.
Nhưng Tô Dật lại cho nó một ánh mắt, ý bảo Tô Tiểu Soái không nên vọng động.
Bản thân hắn cũng kiềm chế tâm tình xao động, từ từ thu liễm Hỗn Nguyên Chí Tôn công lại, uy thế tiêu tán làm cho những người khác cảm thấy mới rồi như một ảo giác.
Tô Dật không tính xuất thủ bây giờ, bằng không sẽ bị bại lộ thân phận, bất lợi với hành động tiếp theo đây của mình.
- Sài Kiên, ngươi đừng có ngậm máu phun người! Bằng không đừng trách lão phu không khách khí!
Sắc mặt của Cao Thương cũng cực kỳ khó coi, trên trán nổi đầy gân xanh.
- Ồ? Lão phu cũng rất muốn biết Huyền Sương tông các ngươi có bản lĩnh gì mà dám nói vậy với Bích Hỏa tông ta!
Sài Kiên nhếch miệng, không ngừng cười lạnh.
Đúng lúc này, phía sau lão ta có một thanh niên cũng rất béo đi lên phía trước, chỉ vào Tô Dật nói:
- Sài trưởng lão ngươi xem, tiểu tử kia còn mang theo con chim nhỏ trên người, không phải đang muốn giả mạo Bá Vương tông Tô Dật sao?
Y vừa nói thì rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú.
Tông chủ Bá Vương tông Tô Dật, bây giờ trong Hỗn Loạn vực không có ai không biết tới hắn.
Còn cả con chim nhỏ bên người nữa, càng có lai lịch phi phàm làm cho rất nhiều người bàn tán hăng say.
Nhưng dáng vẻ trong truyền thuyết của hắn so với người trước mặt thì như một trời một vực, huống chi, tất cả mọi người trong Bích Hỏa tông đều đã tận mắt nhìn thấy Tô Dật.
- Con chó con mèo gì cũng dám giả mạo Tô Dật, con chim nhỏ bên người người ta là huyết mạch phượng hoàng, còn con này của ngươi là con gì đây? Không phải quạ đen chứ!
- Ha ha ha, không sai, ta thấy đây chính là một con quạ!
Trong đám Bích Hỏa tông có rất nhiều người đều cười lớn tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tô Dật và Tô Tiểu Soái tràn đầy sự đùa cợt.
- Tiểu Soái đừng kích động!
Tô Dật đè Tô Tiểu Soái lại, bằng không người này nhất định muốn ra tay.
Không phải Tô Dật không muốn thu thập đám trước mắt, nhưng lúc này có chuyện quan trọng trong người, vẫn nên nhịn thì tốt hơn.
Trải qua một phen trấn an, Tô Tiểu Soái mới bình tĩnh lại, nhưng trong đôi mắt chim tràn đầy khí sát phạt lạnh thấu xương.
Đối với Bích Hỏa tông, Tô Dật và Tô Tiểu Soái đều đã nhớ kỹ.
- Phong Vân huynh đệ, nếu lát chiến đấu thì các ngươi nhân cơ hội mau rời đi!
Ngưu Thanh Sơn cầm một thanh trường kiếm trong tay, đi tới bên cạnh Tô Dật nhẹ giọng nói:
- Bích Hỏa tông cùng Huyền Sương tông ta có mối hận cũ khó xóa, ngày hôm nay có thể không có cách nào bỏ qua được.