← Quay lại trang sách

Chương 1462

Đối với chuyện mâu thuẫn giữa Bích Hỏa tông và Huyền Sương tông như thế nào, Tô Dật không có hứng thú gì, hắn vẫn không tính dính vào chuyện này.

Nghe được Ngưu Thanh Sơn nói, hắn nhẹ gật đầu.

Nhưng mà những lời này cũng rơi vào tai Sài Kiên của Bích Hỏa tông, chỉ nghe lão ta lần nữa cười quái dị, nói:

- Bích Hỏa tông ta cũng không có thời gian rảnh rỗi phân cao thấp với Huyền Sương tông ngươi, dẫn theo tiểu tử này cùng nhau cút đi!

- Cút đi, ha ha ha ha...

- Còn cả con quạ đen kia nữa, tới nơi khác mà giả dạng!

Tất cả người của Bích Hỏa tông đều cười lớn, ánh mắt đảo qua đám Tô Dật cùng Huyền Sương tông.

Hai tay Cao Thương nắm chặt lại, ánh mắt nặng nề, đám người còn lại thần sắc đều cực kỳ âm trầm.

Nhưng bọn họ cũng không kích động, đơn giản là thực lực của Bích Hỏa tông cường đại, so với Huyền Sương tông thì lợi hại hơn không ít.

Chỉ là cao thủ Nguyên Hoàng cảnh đã có năm người ở đây, một khi bắt đầu gây chiến thì chắc chắn Huyền Sương tông sẽ chịu thiệt!

- Chúng ta đi...

Mặt của Cao Thương trưởng lão đen lại, trầm giọng nói.

Ông ta chuẩn bị dẫn người rời đi tiếp tục thăm dò tình huống của bí cảnh, không muốn vướng víu ở đây với Bích Hỏa tông nữa.

Chỉ là còn chưa đợi ông ta xoay người thì đã nhìn thấy thanh niên đồng hành mấy ngày với mình chậm rãi bước ra, đi về phía Bích Hỏa tông.

- Phong Vân tiểu huynh đệ!

Cao Thương trưởng lão kinh hãi, vội vã hô.

Ngưu Thanh Sơn thoáng chốc đã sững tại chỗ, há miệng kêu một tiếng.

Nhưng Tô Dật lại không để ý đến bọn họ, vẫn đi về phía đám Sài Kiên rồi dừng lại phía trước cách một trượng, hai mắt lạnh lùng nhìn đám Bích Hỏa tông.

- Làm sao nào, tiểu dã chủng ngươi còn không phục sao?

Trong đám gần hai mươi người của Bích Hỏa tông có một tên chừng ba mươi tuổi cười lạnh một tiếng, hỏi Tô Dật.

- Ta đã cho các ngươi cơ hội, không ngờ các ngươi lại vẫn lớn lối như vậy! Nếu đã như thế thì mặc kệ tất cả đi!

Tô Dật lạnh nhạt nói, lần nữa bước từng bước về phía trước, ép về phía mọi người của Bích Hỏa tông.

Bước ra một bước, nguyên khí trên người hắn cũng tăng vọt, thoáng chốc đã tỏa ra uy thế Nguyên Hư cảnh.

Sau khi Tô Dật bước từng bước, khí thế toàn thân của hắn chồng từng tầng như hồng thủy đang dâng lên vậy.

Nguyên Hư cảnh nhất trọng, Nguyên Hư cảnh nhị trọng, Nguyên Hư cảnh tam trọng, Nguyên Hư cảnh tứ trọng...

Tình cảnh như thế làm cho tất cả mọi người của Bích Hỏa tông cùng Huyền Sương tông đều sợ ngây người, ai cũng không ngờ tới tu vi của thanh niên này lại ở Nguyên Hư cảnh, đồng thời chỉ chốc lát sau đã có uy thế của Nguyên Hư cảnh cấp cao rồi.

- Thực là khẩu khí lớn nhỉ! Nguyên Hư cảnh thì sao đây, nơi này là nơi cho ngươi nhảy nhót hay sao?

Sài Kiên lạnh lùng nói với Tô Dật.

Khí thế trên người của thanh niên kia cực kỳ cường đại, mặc dù ông ta cũng hơi run rẩy nhưng Sàu Kiên vẫn nỗ lực duy trì sự trấn định, dù sao ông ta là Nguyên Hoàng cảnh cấp cao!

- Thảo nào lại dám mang theo một con quạ giả dạng tông chủ Bá Vương tông, thì ra là có tu vi Nguyên Hư cảnh!

Trong Bích Hỏa tông có người khiếp sợ nói, chỉ có điều chưa hề hoảng hốt.

Nhưng gã ta vừa nói thế thì nghe được một tiếng nói hùng hổ truyền ra.

- Ngươi mới là quạ đen! Cả nhà ngươi đều là quạ đen!

Giọng nói này là từ Tô Tiểu Soái, nó cũng không chịu nổi nữa, thân hình trong nháy mắt đã bay vút lên.

Linh lực trải rộng tách khí tức hắc sát bên ngoài cơ thể nó ra.

Một luồng lửa sáng chói phun ra từ trong miệng nó, trong nháy mắt đã bay vụt về phía đám Bích Hỏa tông, minh liệt tuôn ra như quang trụ, lập tức đánh vào người tên vừa mới nói.

Tốc độ của quang trụ nhanh đến mức khó mà tin nổi, nhiều vị cường giả Nguyên Hoàng cảnh có mặt cũng không phản ứng lại được.

Thời gian chỉ trong một nháy mắt, lúc lửa va vào người của người nọ liền giống như lửa bén đống lá khô, trong khoảnh khắc đã tạo thành ngọn lửa sáng chói, tiếp đó thân thể hóa thành tro bụi, tiêu tán không tìm thấy nữa.

Tất cả chuyện đó phát sinh quá nhanh, tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, nhưng người nói chuyện cuối đó lại tan thành tro bụi, bị giết không để lại vết tích gì.

- Nếu Bích Hỏa tông lớn lối nhưu vậy, vậy thì toàn bộ đều ở lại đây đi!

Giọng nói lạnh lùng của Tô Dật cũng truyền ra, không biết từ lúc nào trong tay hắn đã giơ cao một thanh trường kiếm.

Thi triển Tật Phong Thập Tam Kiếm, từng tia kiếm quang hung hãn tuôn ra đâm thẳng về phía Bích Hỏa tông.

Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, hai gã đệ tử trẻ tuổi Nguyên Chân cảnh trong nháy mắt đã bị một kiếm chém thành mấy đoạn, chết ngay tại chỗ.

Đến tận lúc này, đám Sài Kiên và cường giả trong Bích Hỏa tông mới chính thức phản ứng kịp.

Một con chim nhỏ biết nói chuyện, hơn nữa tu vi lúc này của thanh niên đã đạt tới Nguyên Hư cảnh cửu trọng khiến người ta khó có thể tưởng được.

- Tên nhãi con thật là can đảm, lão phu muốn xé xác ngươi ra!

Con mắt của Sài Kiên lập tức đỏ lên, giận dữ không ngừng.

Vậy mà ngay dưới mí mắt ông ta đã có liên tiếp hai đệ tử bị đánh chết, điều này làm cho ông ta tức giận khó kiềm chế, trong nháy mắt bùng nổ.

Một luồng hỏa diễm thanh u tỏa ra từ người ông ta, nhiệt độ nóng rực tràn ngập làm như muốn đốt thủng cả trời cao.

- Chỉ bằng ngươi cũng dám la hét trước mặt ta sao!

Nhưng mà con chim nhỏ trước mắt ông ta cũng giương hai cánh, nhẹ vỗ một cái liền có hỏa diễm đáng sợ hơn vút ra, bao vây cơ thể Sài Kiên vào giữa.

Ngọn lửa này thật là đáng sợ, lấy thế không thể ngăn cản trói buộc Sài Kiên lại, khí độ rừng rực đốt cháy tất cả.

- A...

Trong thoáng chốc, trong hỏa diễm truyền ra tiếng kêu thảm thiết thấu tận trời xanh.

Cơ thể Sài Kiên vặn vẹo muốn trốn đi, nhưng trong ngọn lửa đó như có sức mạnh lớn khốn trụ ông ta lại, khiến ông ta bị hạn chế tại chỗ, chỉ có thể thê thảm gào thét.

- Thật huyên náo!

Tô Tiểu Soái hừ lạnh, đột nhiên lại há mồm phun ra một ngọn lửa màu đỏ thắm giống như máu tươi cháy hừng hực, uy thế cực kỳ khủng bố.

A...

Tiếng kêu thảm của Sài Kiên càng ác liệt hơn, nhưng mà chỉ kéo dài chưa tới thời gian một hơi thở thì chợt hơi ngừng lại.

Trong ánh mắt của mọi người, ngọn lửa kia chậm rãi lui bước, tiếp đó, cơ thể của Sài trưởng lão như củi khô bị đốt sạch, biến thành một đống bụi xám từ từ rơi xuống đất.

- Sài trưởng lão...

Tất cả mọi người của Bích Hỏa tông đều đần ra, mỗi người khó tin đứng yên tại chỗ, trợn to mắt.

Sài trưởng lão có thực lực mạnh nhất trong số họ lại bị giết nhưu vậy, ngay cả cặn bã cũng không hề để lại, chuyện này làm cho không ai chấp nhận được.

- Chuyện này...

Bên kia, Cao Thương, Ngưu Thanh Sơn và những người của Huyền Sương tông đều chấn động không biết nói gì hơn.

Bọn họ nhìn thấy tất cả, con chim nhỏ ban đầu bề ngoài xấu xí, thậm chí có chứa sát khí tà ác bây giờ lại thần uy lẫm liệt, tựa như một vị thần đứng giữa đất trời.

Ngoài ra, thanh niên mặc cẩm y kia cũng cực kỳ bất phàm, khí thế hùng hồn sắt khí sặc sỡ vọt vào trong đám người của Bích Hỏa tông, lại chém ra mấy kiếm nữa, tiếp đó là đệ tử của Bích Hỏa tông ngã xuống đất.

- Hắn... Hắn... Hắn...

Một vị trưởng lão Nguyên Hoàng cảnh của Bích Hỏa tông trợn hai mắt lên, hỏa sợ chỉ vào Tô Dật cùng con chim nhỏ đằng đằng sát khí, nơm nớp lo sợ nói:

- Phượng... Phượng hoàng... Là con phượng hoàng kia!

Tới lúc này, rốt cục ông ta mới ý thức được con chim nhỏ tầm thường trong mắt bọn họ chính là con phượng hoàng trong truyền thuyết!