← Quay lại trang sách

Chương 1475

Ngoài ra, toàn bộ khung xương đều bị ăn mòn.

Lấy kiến thức của Tô Dật đương nhiên là biết về những sinh linh bình thường, cho dù là tình huống không thông qua bất luận linh khí thanh tẩy nào, xương cốt cũng có thể trải qua nhiều năm mà không bị mục.

Đối với người hoặc Man Yêu thú tu luyện thành công thì xương cốt càng cực kỳ kiên cố, sau khi chết chôn dưới lòng đất, không dám nói nghìn đời không mục nát, nhưng nghìn năm không mục thì tuyệt đối là thoải mái.

Nhưng khung xương trước mặt này đã bị đâm xuyên qua toàn bộ, hoàn toàn hóa thành màu đen, vừa chạm đã vỡ, khi Tô Dật còn chưa đụng vào đã có mấy cây xương sườn khổng lồ bị rơi xuống rải rác rồi.

Đánh giá đơn giản một lượt, ít nhất cần bao nhiêu vạn năm mới có thể hình thành hiệu quả như vậy!

Phải biết, dưới tình huống hoàn toàn bị xuyên thấu mà còn có thể bảo trì hình thái khung xương nhất định, lúc còn sống phải cực kỳ hùng mạnh.

Từ một góc độ khác, đất đai đen ngòm bên trên nó có lực ăn mòn cũng cực kỳ đáng sợ.

- Cũng hơi đáng tiếc.

Tô Dật chẹp miệng, lúc này trong lòng cũng không lo sợ không yên mà còn bắt đầu than thở.

Nếu như khung xương này chưa bị ăn mòn thì tuyệt đối là trọng bảo dùng để luyện khí, trên đời khó tìm, đáng tiếc nó đã không thể dùng được nữa.

- Trong bí cảnh này chỉ có một bộ khung xương này hay là có rất nhiều?

Bỗng dưng, Tô Dật tựa như nhớ ra cái gì đó, bắt đầu nhìn quanh bốn phía.

Khi thấy cách đó không xa có một cái sườn đát, hắn không khỏi lần nữa tới đó, cũng đánh văng nền đất bề mặt lên, lại hiện ra một bộ xương khổng lồ nữa.

Bộ xương này ngoại trừ hình thái không giống với bộ trước ra thì đặc thù lại hoàn toàn tương đồng, đều bị lực quỷ bí ăn mòn.

Tô Dật tiếp tục hoạt động, lại đào ra được mấy bộ xương nữa, đều đứng vững trên mặt đất lớn nhỏ không đề, nhưng so với hình thể của hắn thì đều vô cùng to lớn.

- Nơi đây rốt cục là nơi nào, tại sao lại có nhiều sinh linh mạnh mẽ bị chôn xương ở đây?

Tô Dật nhíu mày trầm tư, nhưng không nhận được đáp án.

Trong giây lát, hắn như nghĩ tới điều gì đó, lấy chưởng lực đánh vỡ nền đất.

Bùm một tiếng kèm theo đất đai bắn ra, từng bộ xương cốt bọ chôn dưới mặt đất cũng bị bật lên.

Trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, bên trong toàn bộ đều là xương cốt.

Cảnh tượng như vậy làm cho Tô Dật choáng váng.

Hắn không tự chủ được mà bay lên, cách mặt đất mấy trượng.

Nơi đây như là một nơi không may mắn, mỗi cái xương đều thuộc về một sinh linh mạnh mẽ.

Nếu như trong lòng đất đều có tình trạng như này thì có bao nhiêu sinh linh đã bị táng thân ở đây?

- Cũng không biết những người khác ở đâu rồi.

Tô Dật cau mày, thì thào.

Chắc chắn không chỉ một mìn hắn tiến vào nơi đây, lúc này trong lòng hắn nơm nớp lo sợ, rất muốn ra khỏi nơi này.

Suy nghĩ như vậy, Tô Dật bay lên, di chuyển trong không trung.

Trong tầm mắt, mặt đất khắp nơi đều u ám, dường như tất cả mọi nơi đều giống nhau, tử khí tỏa khắp.

Đỉnh đầu không có mặt trời chói chang, chỉ có huyết quang màu xích hồng ám trầm mông lung soi sáng, làm cho không gian này như bị dát lên một tầng kỳ lạ khó hiểu.

Liên tiếp đi rát lâu, thậm chí nửa bóng người cũng không nhìn thấy.

Tô Dật có Nguyên Hư cảnh cửu trọng còn không thể tránh được tia sáng kia chiếu tới, bị dẫn tới nơi đây.

Nghĩ tới nhiều người của Hỗn Loạn vực cũng có mặt, tất nhiên đã vào đây hết rồi, nhưng bây giờ lại không biết tung tích của mọi người.

Như vậy tính ra cũng không biết nơi quỷ quái này lớn bao nhiêu.

- Tiểu Soái hẳn là không vào đây.

Tô Dật tự nói, trước khi vào đây, hắn cảm giác được trên người Tô Tiểu Soái bốc lên một lực đặc biệt bảo vệ cơ thể.

Nếu như vậy, hắn không cần lo lắng quá nhiều, chỉ cần chú ý tới sự an toàn của mình là được.

Liên tiếp bay mấy canh giờ, trong mắt đều là mặt đất tối mờ mịt, dường như không có phần cuối, chuyện này khiến Tô Dật càng kinh hãi hơn, không biết nơi đây rốt cục đã có bao nhiêu sinh linh phải chết.

Đây chính là một ngôi mộ cực lớn, căn bản không thể gọi là bí cảnh gì, gọi là di tích thì thích hợp hơn.

- Ồ, đó là cái gì?

Đang trong quá trình phi hành, Tô Dật không ngừng nhìn xung quanh phía dưới, bỗng nhiên thấy được một nơi kỳ dị.

Đó là một biển hoa, không phải muôn hồng nghìn tía, từng bụi hoa màu đen bóng, nhành hoa thẳng tắp, cao khoảng nửa người, cánh hoa tinh tế như tơ nhện, trong màu đen lưu chuyển sắc hồng thê diễm, nhìn qua thì vô cùng đẹp đẽ.

Một biển hoa lớn bao trên một dốc núi nhỏ như dệt thành một tấm thảm hoa, không thể nhìn thấy cái lá nào.

- Táng Linh Hoa!

Thân hình Tô Dật dừng lại, mí mắt nảy lên không ngừng, hoảng sợ trong lòng.

Hắn nhận ra loại cây này, là một loại hoa vô cùng kỳ dị, bên ngoài không thể tìm ra được, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.

Đồn rằng ở nơi cực hạn của cái chết, dưới huyết dịch vạn linh bồi dưỡng mới có thể sinh ra loại Táng Linh Hoa này.

Bên ngoài cũng có cây tương tự, tên là Xá Tử, hoa lá không bao giờ cùng mọc, nghe đồn là vật ở nơi luân hồi mới gặp được, nhất là đời trước của Tô Dật, từng gặp rất nhiều.

Chỉ có điều đời trước văn minh khoa học kỹ thuật, căn bản không tin vào loại truyền thuyết này, cho nên những nơi trồng Xá Tử hoa chỉ vì nó cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng ở Thiên Man đại lục, Xá Tử hoa màu đen, tức là Táng Linh.

- Một vòng Táng Linh Hoa lớn như vậy, tất nhiên là do tinh lực và tử khí nơi đây bồi dưỡng mà thành.

Tô Dật tự nói, ánh mắt chấn động.

Kết hợp với việc xung quanh chôn rất nhiều hài cốt, hắn cũng bắt đầu dò xét đất đai màu đen bên dưới một lần nữa.

Đất đai nơi này chỉ sợ không đơn giản là đất thôi.

- Có người!

Bỗng nhiên, ánh mắt của Tô Dật rụt lại, nhìn thấy có một bóng người đang ở giải đất bên bờ khác của biển hoa Táng Linh.

Khi nhìn tập trung vào thì hóa ra người nọ đã chết, thi thể phủ phục xuống đất, đầu chôn giữa một lùm Táng Linh Hoa, trên người có từng cái rễ cây lớn chừng cánh tay, xuyên qua thân thể, đâm vào ngũ tạng lục phủ, hấp thu khí huyết.

Một người như vậy, nhất định là người vây xem trước đó bị cuốn vào khu di tích này, hoặc là người của cửu đại thế lực nhưng chết trong biển hoa này.

- Táng Linh Hoa là một loại linh dược khó tìm, nhưng có kịch độc.

Tô Dật than thở, người nọ chết đi, tất nhiên là bởi vì không biết đặc tính của Táng Linh Hoa nên muốn ngắt, nên mới táng thân ở đây, chở thành chất dinh dưỡng.

- Đây là một tử địa, nhưng đối với Ngự Hồn sư thì cũng là một nơi bảo địa!

Tâm niệm hơi động, Tô Dật bóp ấn, vận Ngự Thiên quyết.

Gào...

Đột nhiên, từng tiếng rít gào trầm trầm xuất hiện ở bốn phía làm cho không gian đều mơ hồ run rẩy, xuyên thấu qua linh hồn của con người.

Xung quanh, vô tận tàn hồn phân tranh nhào ra, căn bản không cần Tô Dật cố tình ngưng tụ, những tàn hồn này đã có hình thái hoàn chỉnh, mang theo uy thế hung hãn lao thẳng về phía hắn.

- Tản!

Trong lòng Tô Dật hơi giật mình, gội vã làm gián đoạn thủ ấn, đồng thời chặt đứt lực linh hồn cùng tất cả liên hệ với tàn hồn.

Tình huống này giống với lần đầu tiên hắn thử sử dụng tàn hồn, suýt nữa thì bị phản phệ.

Chỉ có thể chứng minh tàn hồn ở đây mạnh mẽ quá đáng, dưới bản năng muốn giết chết hắn, nếu như không cẩn thận thì thật sự sẽ có khả năng bị đầu độc.