Chương 1476
Chỉ có điều Tô Dật cảm thấy thứ này tuy hung hiểm nhưng ẩn chứa cơ duyên, nếu lợi dụng đúng cách thì có thể dẫn được hiệu quả cực lớn.
Ôm suy nghĩ như vậy, hơn nữa xung quanh lại không có người, hắn mở không gian thần bí ra, dẫn Phong Kỳ Nhi ra ngoài.
- Nơi đây là chỗ nào thế?
Đôi mắt đẹp của Phong Kỳ Nhi lưu chuyển, vẻ mặt quái đản.
Sau khi Tô Dật giải thích một lượt thì Phong Kỳ Nhi lập tức hiểu rõ tình cảnh trước mắt.
- Có thể chưa thể đi ra ngoài được, sau này mới đi xem thử, bây giờ mà có thể tăng thực lực lên thì vẫn nên tăng một chút.
Tô Dật nói vậy.
Trước biển hoa lớn như vậy tất nhiên là đã chôn cất một con sinh linh cổ cường đại.
Tô Dật để Phong Kỳ Nhi xuất thủ thử chiếm lấy độc tố của Táng Linh Hoa, xem thử có hữu dụng hay không.
Như hắn dự đoán, Phong Kỳ Nhi lấy Dưỡng Hồn châu ra, thật sự có thể hấp thu độc tố của Táng Linh Hoa, từng bụi hoa bị khô héo, hóa thành bụi nhỏ, năng lượng bên trong đều bị Dưỡng Hồn châu hấp thu.
Điểm kinh khủng của Kiếp Khí Độc Hồn chính là chỗ này, không có bất kỳ kịch độc gì, còn là thuốc bổ tốt nhất.
Ánh mắt của Tô Dật nhìn được, Dưỡng Hồn châu lớn thêm không ít, chỉ là sau khi cắn nuốt môt nửa biển hoa thì không có cách nào hấp thu tiếp được.
- Những độc tố này còn cần luyện hóa tiếp thì mới chân chính làm việc cho ta được.
Phong Kỳ Nhi mím môi một cái, khẽ cười nói.
Tô Dật gật đầu, cẩn thận dùng một thanh linh binh đào một ít Táng Linh Hoa, lấy hộp ngọc ra đựng rồi bỏ vào túi không gian.
Thứ này mặc dù có độc nhưng sau này nói không chừng có thể phát huy được tác dụng, có thể chế thuốc.
- Tiếp tục đi thôi mới có thể gặp được những người khác.
Sau khi Tô Dật nói một câu thì dẫn Phong Kỳ Nhi cùng nhau phi hành.
Di tích dường như mênh mông vô biên không biết phần cuối, bằng vào lực của hai bọn họ căn bản là không biết làm thế nào mới có thể rời đi.
Lúc đó còn có khá nhiều Nguyên Hoàng cảnh bị kéo vào đây, Tô Dật cảm thấy trước tiên phải tìm được một nhóm người rồi lại nghĩ cách sau.
Lúc này đi không được bao lâu đã nhìn thấy mấy thân ảnh, đang chạy nhanh trên nền đất màu đen mịt mờ nhanh như một con gió, đang chạy về hướng mình.
Nhìn sắc mặt của mấy người này giống như phía sau có một vật khủng bỗ vĩ đại nào đó đang đuổi theo, cực kỳ hoảng sợ, toàn thân đầy mồ hôi.
- Năm Nguyên Chân cảnh!
Tô Dật nhướn mày, nhìn rõ khí tức của bọn họ.
Hoặc có lẽ do chạy nhanh quá lâu, mấy người đó thở hồng hộc, dáng vẻ sắp kiệt lực.
- Tô Dật mau nhìn kìa!
Bỗng nhiên, Phong Kỳ Nhi kêu lên sợ hãi.
Không cần nàng nhắc nhở, ánh mắt của Tô Dật đã sớm nhìn thấy. Chỉ thấy trong vùng đất vô biên vô tận có một sinh linh kỳ dị đang nhanh chóng xuyên qua đất đai, gò núi, di chuyển như đang giẫm trên đất bằng.
Đó là một sinh linh như sài lang, hình thể to lớn, thân cao không dưới năm trượng!
Nhưng mà con sài lang này lại thiếu một cái chân sau, không giống bị ngoại lực cắt đứt mà giống như bị thối rơi mất vậy.
- Thứ này lại là một tử vật!
Tô Dật khiếp sợ không ngừng, hắn không thấy bất kỳ chút sức sống nào trên người sài lang.
Ngoài ra, cơ thể của sài lang cũng đã thối nát cả, chảy ra một loại nước quỷ dị, đầu cùng lưng và bụng đều đã nát rữa, trong thịt không còn máu, tạng phủ rũ xuống, cũng đã thối rữa.
Thứ còn lại chỉ có một con mắt không tròng, hoàn toàn rỗng không, bất động không di chuyển, tử khí thàng từng chùm.
Cơ thể bề ngoài sừng sững cũng có nước nhỏ giọt xuống, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
Toàn bộ cơ thể tựa như không hề sở hữu linh trí, mà giống như theo bản năng mà chạy.
Đối tượng nó đang truy đuổi chính là năm võ giả Nguyên Chân cảnh mà Tô Dật nhìn thấy.
- Đại nhân cứu mạng!
Mấy tên võ giả nhanh chóng phát hiện phía trước có Tô Dật và Phong Kỳ Nhi đang đứng trên không trung, nhất thời thất thanh kêu to như thể gặp được người cứu thế vậy.
Võ giả có thể phi hành không phải Nguyên Hư cảnh thì là Nguyên Hoàng cảnh, so với bọn họ hợp lại cũng mạnh hơn nhiều.
- Tô Dật, có muốn cứu bọn họ không?
Phong Kỳ Nhi trước đến nay đều thiện tâm, không khỏi hỏi.
- Ngươi đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, để ta đi xem tình huống.
Trong lòng Tô Dật tràn đầy sự nghi hoặc cùng khó hiểu, nơi này lại tồn tại tử vật có thể chạy, cực kỳ trái ngược lẽ thường.
Hắn dẫn Phong Kỳ Nhi tới một sườn đất nghỉ chân, sau đó tự bay đi giống như một cơn gió, lướt qua năm tên Nguyên Chân cảnh, nhằm vào sài lang.
Dường như có thể nhìn thấy phía trước có Tô Dật đang tới, cái miệng khổng lồ của sài lang há ra, hàm răng tựa như từng lưỡi dao sắc bén lóe sáng, há mồm ra muốn cắn, trong họng còn vang lên tiếng a a.
Còn chưa giơ tay lên tấn công, tự dưng khóe mắt của Tô Dật rụt lại, tư thế vọt tới trước bỗng nhiên ngưng.
Lúc hắn nhìn thấy răng của sài lang cắn xuống, không gian giống như đang vặn vẹo, đồng thời còn vang theo tiếng động nhỏ, như sắp vỡ toang.
Điều này làm cho Tô Dật hoảng sợ không ngừng, con sài lang này vốn có thể tấn công làm sụp đổ ràng buộc không gian, thực lực đó đáng sợ bậc nào!
Ít ra hắn biết Nguyên Tông cảnh cũng không thể làm được chuyện đó!
Mắt thấy sài lang đã tới gần, mang theo sự lo sợ không yên vô biên, cơ thể Tô Dật chợt lui, vận Hỗn Nguyên Chí Tôn Công trong cơ thể tới cực hạn, Phù Dao Bách Biến Bộ cũng được sử dụng, cơ thể biến ảo, lắc mình tránh nhanh.
Con sài lang này mất đi linh trí, lúc sắp cắn Tô Dật thì hắn kịp tránh đi, thân thể sài lang rơi xuống mặt đất cách đó mười mấy trượng.
Ầm ầm!
Mặt đất phát sinh sự chấn động như có một ngọn núi đá vĩ đại đập xuống.
Tô Dật quay người nhìn lại, chỉ thấy sau khi sài lang rơi xuống đất thì gục tại chỗ, không thể đứng lên nữa, tựa như đã hoàn toàn chết rồi, không chút nhúc nhích.
Công kích tụ trong tay Tô Dật còn chưa đánh ra, sài lang đã từ cực động tới cực tĩnh. Cảnh này tới quá đột ngột làm cho hắn trong chốc lát không phản ứng kịp.
- Có chuyện gì vậy nhỉ?
Tô Dật không rõ vì sao, cẩn thận đánh ra một quang chưởng lên người sài lang, nhất thời đánh gãy một vùng xương cốt, nhưng toàn bộ cơ thể nó lại không thấy chút động tĩnh nào.
Đến tận lúc này, Tô Dật mới hạ xuống từ không trung, chậm rãi đi tới bên cạnh sài lang, quan sát.
Con sinh linh trong di tích này sớm đã không còn sức sống, kể cả thân thể cũng đã mục nát rồi.
- Thế gian lại có chuyện kỳ dị như thế, đã chết mà bất diệt, còn có bản năng quấy phá!
Tô Dật cực kỳ kinh ngạc, nhưng sau một hồi quan sát thì vẫn không thể tìm được tin gì hữu dụng từ trên người sài lang.
Nhưng trong lòng lại vô cùng nặng nề.
Di tích như vậy vượt ra khỏi nhận thức của hắn, tự nhiên lại xuất hiện tình trạng thay đổi không rõ này.
Có thể đoán được khu di tích này đã tồn tại rất nhiều rất nhiều năm, chí ít tính bằng đơn vị hàng nghìn, bằng không rất nhiều xương khô không đến mức đều bị mục nát như thế được.
Nhưng con sài lang này dưới tình huống mất đi linh trí lại vẫn có thể điều khiển cơ thể, thể hiện ra sự quỷ dị.
Làm Tô Dật lo lắng chính là lúc trước hắn thực sự thấy không gian đang vặn vẹo, vỡ toang dưới răng của sài lang, chuyện đó tuyệt không giả được.
- Bản năng đã uy thế như vậy, vậy khi nó còn sống phải cường đại tới mức nào!
Tô Dật khó có thể tưởng tượng, tự như lâm vào chùm sương mù dày đặc, khu di tích này tràn đầy sự bất ngờ.
Mặt đất mịt mờ vùi lấp vô số xương khô, lại có tử vật lui tới khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.