Chương 1479
Mọi người tùy tiện tiến về một hướng, không biết có thể đi tới nơi nào.
Ven đường lần nữa gặp gỡ một số người, có nơi thậm chí cũng hội tụ được quy mô không nhỏ, nhân số khá đông.
Phong Kỳ Nhi thiện tâm, mỗi khi gặp đều sẽ nhắc nhở bọn họ đi tìm đoàn thể kia để tụ họp.
Tô Dật không ngăn cản chuyện đó, nhưng chân mày càng nhíu càng chặt.
- Hướng này rốt cục tồn tại cái gì?
Trong lòng Tô Dật thầm nghĩ, tràn đầy sự nghi hoặc cùng khó hiểu.
Hướng mà mọi người đi đều theo như hắn nới, từ nơi sâu sa, Tô Dật có thể cảm giác được, hướng này tiếp tục đi về phía trước, dị động của Hỗn Nguyên Chí Tôn công trong cơ thể đang càng tăng lên.
Loại dị động này không thay đổi rõ ràng, nhưng từ lâu đã không khó phát hiện.
Vô hình trung, dường như trong di tích này tồn tại vật gì đó, đang kêu gọi hắn.
Đối với chuyện đó, Tô Dật quyết tâm liều mạng, thế nào cũng phải tới xem thử một phen.
Lại qua một ngày nữa, bọn họ lướt qua từng vùng gò đất nhô lên, cảnh tượng xung quanh bắt đầu xuất hiện chút thay đổi so với trước.
- Tô tông chủ, ngươi có phát hiện không, bầu trời hình như đang trở lên đỏ tươi hơn rồi.
Cao Thương trưởng lão đi tới bên người Tô Dật, nhíu mày nói.
Tô Dật gật đầu, hắn cũng phát hiện ra điểm này.
Không chỉ có như vậy, phía dưới, mặt đất màu đen nhìn qua càng thêm âm trầm hơn.
Từng gò đất nhô lên cao hơn so với trước kia từng thấy, gọi là núi nhỏ cũng không quá đáng.
Xương khô chôn phía dưới tất nhiên là càng thêm vĩ đại.
- Phía sau có người!
Trong giây lát, có người kêu lớn một tiếng.
Quay đầu lại nhìn theo tiếng kêu, một điểm nhỏ đang nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt mọi người, xẹt qua hư không, chạy băng băng nhanh như tia chớp.
- Không ổn! Phía sau hắn có tử vật đang đuổi theo!
Nhanh chóng, đám Tô Dật đều nhìn thấy, phía sau bóng người kia có một con phi cầm to lớn đang vỗ cánh đuổi tới, tốc độ so với người trước mặt thì nhanh hơn mấy phần.
Giống với tử vật sài lang lúc trước Tô Dật thấy, trên người phi cầm nát vụn, lông vũ sớm đã rụng sạch, thi dịch như mưa nhỏ xuống róc rách.
Nhưng mà chỉ bằng cánh thịt phi hành đã cho thấy được tốc độ mà cường giả Nguyên Hoàng cảnh bình thường khó có thể sánh bằng.
- Cứu hay là không cứu?
Trong đám người có người hỏi như thế, khó có thể quyết định.
Tử vật tất nhiên là cực kỳ mạnh mẽ, nhưng hợp lực của mọi người thì không phải là không có cơ hội đánh chết.
Chỉ mới vừa nói xong, mọi người liền nghe được một tiếng ù ù đang vang lên ở gần đó.
Phía dưới, một tòa gò đất bỗng nhiên động, một bộ xương khổng lồ phá tan đất đai ràng buộc làm chấn động rơi xuống từng mảng cát bụi lớn, đứng thẳng lên.
Cơ thể của bộ xương này hầu như đã mục nát hoàn toàn, chỉ trên đầu còn dính chút huyết nhục, giống một con mãnh hổ.
Chân sau của bộ xương đạp một cái, trong thoáng chốc phóng lên cao, giết về hướng đám Tô Dật.
-Mau tránh đi!
Mọi người thất kinh bay ngược tứ tán về phía xa.
Bộ xương khổng lồ nhảy lên trời cao cắn một cái, hai hàng răng nhọn tấn công vang lên tiếng sắt thép va chạm, sau đó hung hăng nhảy xuống mặt đất, ầm một tiếng hóa thành mảnh vụn đầy đất.
Cảnh tượng này làm tất cả mọi người bao gồm Tô Dật kinh ngạc không thôi.
Có lẽ một vài hài cốt còn chưa hoàn toàn thối rữa mới có thể hóa thành tử vật, sở hữu chiến ý bản năng, tạo thành công kích với mọi người.
Một lát sau, người bị đuổi ở bên kia đã tới gần, nhưng mà trước một bước bị tử vật phi cầm ở phía sau cào một cái lên lưng, nhất thời cả người bị xé rách thành hai nửa, máu tươi nhuộm đỏ trường thiên.
- Một cường giả Nguyên Hoàng cảnh, lại chết như vậy sao?
Mí mắt Tô Dật trực nhảy lên, khí tức của người mới rồi rõ ràng là Nguyên Hoàng cảnh sơ cấp, không ngờ tới cả sức phản kháng cũng không có đã bị đánh chết rồi.
Tình hình như thế, làm cho chúng cường giả đều kinh hãi không thôi!
Tự dưng bọn họ nghe được một tiếng cầm ô sắc bén vang động núi sông, trực thấu linh hồn.
- Mau lui lại!
Mọi người nào dám trì hoãn nữa, tuy cách rất xa nhưng đều dùng tốc độ nhanh nhất lao về cùng một hướng.
Sau khi đánh chết một người, phi cầm cũng cảm nhận được khí tức của đám Tô Dật, lần nữa vỗ cánh, ra sức giết tới.
- Con tử vật này lợi hại hơn con trước kia ta gặp nhiều, ta không phải là đối thủ!
Cao Thương trưởng lão vừa độn hành vừa nghiêm túc nói.
Trong lòng Tô Dật cũng có một phán đoán đại khái, con phi cầm này mặc dù là tử vật nhưng uy thế vẫn đáng sợ.
Chỉ riêng lực thân thể, năng lực còn sót lại sợ rằng không bằng lúc còn sống nhưng cũng đủ làm người ta khiếp sợ.
Lúc này trong mọi người chỉ có hai vị cường giả Nguyên Hoàng cảnh bao gồm cả Cao Thương trưởng lão, Tô Dật cũng có thể giao thủ với Nguyên Hoàng cảnh, nhưng mà đối đầu với sinh linh này thì không có chút nắm chắc nào.
- Chạy mau!
Mấy vị Nguyên Hư cảnh đồng hành nhìn thấy tử vật đuổi theo, nhìn tốc độ của mình hoàn toàn không thể trốn thoát thì nhất thời mở sang hai bên, tách khỏi đám Tô Dật, Phong Kỳ Nhi và mấy người Cao Thương trưởng lão.
Nói đến cũng kỳ dị, loài phi cầm tử vật kia lại không để ý tới bọn họ, chỉ đuổi theo bốn người Tô Dật.
- Thật không được thì cùng liên thủ lại giết nó!
Tô Dật cắn răng, tự mình nhanh chóng di chuyển, tốc độ có thể so với Nguyên Hoàng cảnh bình thường, nhưng căn bản là không cắt đuôi được tử vật.
Cao Thương trưởng lão cùng một vị cường giả Nguyên Hoàng cảnh khác liếc nhau, trong con ngươi đồng thời hiện lên sự ác liệt, định quay người lại chiến đấu.
Chạy trốn đoán chừng không chạy được xa, chẳng bằng liều mạng một phen.
Chỉ có điều khi bọn họ đang chuẩn bị dừng lại, ánh mắt lại nhìn thấy phía dưới có một gò đất nhô lên, từ đó có một con tử vật khác bò ra, hình như linh viên, mắt u mạch, môi lợi hư thối, răng nanh rậm rạp.
Hai đù đạp nứt mặt đất đen đặc, làm rụng một mảng lớn xương khô, giống như một ngôi sao bay lên trời, một tay vung lên chụp thẳng vào Cao Thương trưởng lão.
Cao Thương trưởng lão hét lên kinh hãi, trong nháy mắt quay hướng ngược lại để tránh đi.
Ông ấy vội vàng không kịp chuẩn bị, lại dẫn theo hai đệ tử trong môn nên tốc độ chịu ảnh hưởng, gót chân bị rạch thành hai rãnh máu.
Ù ù...
Tiếp đó, gần đó cũng có một con tử vật khác chui lên từ nền đất, mở hai cánh ra mang theo tiếng xé gió bén nhọn, giết về một tên Nguyên Hoàng cảnh khác.
Lại là một con tử vật phi cầm, bản năng kích phát, chợt tấn công.
Con tử vật ban đầu thì gắt gao đuổi theo Tô Dật và Phong Kỳ Nhi, nhanh như sấm, không ngừng rút ngắn khoảng cách.
Ba con tử vật chia làm ba hướng truy kích.
Cho dù ba người liên thủ đối phó một con cũng không có lòng tin tuyệt đối, lúc này xuất hiện ba con càng thêm không thể chống đỡ được.
- Trốn xa nhau ra, mỗi người tự bảo trọng!
Tô Dật kêu to nói với Cao Thương trưởng lão.
Hắn mang theo Phong Kỳ Nhi sử dụng sức mạnh trong cơ thể tới cực hạn, nguyên khí không ngừng sôi trào quanh người, chạy trốn bỏ mạng.
Đồng thời, trong lòng Tô Dật cũng nặng nề hơn nhiều.
Tất cả trong khu di tích này đều khó bề phân biệt như vậy, tiến vào đã mấy ngày, chuyện nhìn thấy được cũng không phức tạp, nhưng lại không thể thấu hiểu.
Những tử vật này là do thi cốt sinh linh thời cổ biến thành, có chút huyết nhục tàn dư nhưng có bản năng thúc giục, chưa hoàn toàn chết đi.
Nơi đây, rốt cuộc là một nơi như thế nào, sao càng lúc càng thay đổi khó hiểu như vậy!