← Quay lại trang sách

Chương 1483

Vừa nghe lời Tô Dật nói, hai người Lăng Phong cùng Hác Nhất Đao ngạc nhiên vô cùng.

Người của Hỗn Loạn vực hầu như đều biết Bá Vương tông cùng Huyết Dương tông.

Đối với Tô Dật mà nói, Huyết Dương tông còn đưa ra trăm vạn tam tinh nguyên thạch để treo giải thưởng, chỉ vì muốn tìm được tin tức của hắn.

Tuy nhiên, cho dù có treo giải thưởng thì bên trong bí cảnh cũng không có tác dụng gì nhưng dù thế nào Huyết Dương tông nhất định phải làm cho được.

Mọi thứ cũng vì bảo vật trên người thiếu niên này mà thôi.

- Tô tông chủ, hai người kia đều là hộ pháp của Huyết Dương tông, tu vi là Nguyên Hoàng cảnh trung giai.

Lăng Phong trưởng lão vuốt vuốt râu, nhẹ giọng nói nhỏ với Tô Dật, nhắc nhở hắn.

- Không tệ, chúng ta rời khỏi Thương Vân điện trước đã, Tạ trưởng lão cố ý giao phó, nếu gặp ngươi nhất định phải giúp đỡ nhiều hơn.

Hác Nhất Đao lên tiếng, hàm ý vô cùng hứng thú.

Tô Dật nghe nói, lại thi lễ, khách khí nói:

- Hảo ý của Tạ trưởng lão cùng hai vị, vãn bối hiểu rõ, có điều chỉ chút chuyện nhỏ này một mình vãn bối có thể giải quyết được, căn bản không cần hai vị hộ pháp động thủ, chỉ cần giúp đỡ chiếu cố nàng thật tốt là được.

Nói xong, hắn nhìn Phong Kỳ Nhi, thân hình lần nữa bước lên trước, vượt qua hai vị hộ pháp.

- Chuyện này...

Lăng Phong cùng Hác Nhất Đao đều nhíu mày, nhưng không nói lời nào, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Tô Dật sải bước ra ngoài, eo thẳng bước, như một thương tiêu, đứng yên trên đó.

Trong ánh mắt hắn nổi lên sát phạt khí vô biên, lạnh lùng nói với hai người Huyết Dương tông:

- Quả nhiên người của Huyết Dương tông đều là cẩu vật, mũi linh cực kì, theo đuôi chặt chẽ, cho dù có đi đến nơi nào âm hồn cũng bất tán.

- Tiểu tạp chủng, đến lúc này mà ngươi còn dám phát ngôn bừa bãi, thật không biết sống chết mà. Trong di tích này, không phải như ở bên ngoài, xem ai còn có thể bảo vệ được ngươi.

Tay Tông Hoài Dương chỉ vào Tô Dật, lớn tiếng nói.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Lăng Phong cùng Hác Nhất Đao, chỉ cần hai người này không xuất thủ, hôm nay Tô Dật chắc không còn đường sống.

Đến cùng bọn hắn có mười mấy người, từng người tỏ vẻ kỳ dị, hơi lùi lại phía sau một chút ngắm nghìn, kéo dài khoảng cách một chút với hai người Tông Hoài, đồng thời nhỏ tiếng bàn luận không thôi.

- Thì ra hắn chính là Tô Dật, nhìn qua nhỏ tuổi hơn so với trong truyền thuyết.

- Không nghĩ đến lại gặp hắn ở nơi này, chỉ sợ lần này thật sự chạy không thoát rồi.

- Ở bên ngoài, có rất nhiều cường giả bảo vệ hắn, nhưng bên trong di tích, mạnh nhất cũng chỉ có Nguyên Hoàng cảnh, hơn nữa có mấy đại thế lực làm chủ, sợ là Tô Dật không thể thoát khỏi nơi này.

- Nhìn dáng vẻ của hắn, đúng thật là phách lối như đồn đại, có điều chúng ta vẫn nên lui lại đi, loại chuyện này dính vào không hay.

Trong mười mấy người kia có tiếng người lên tiếng, tất cả mọi người đều sợ hãi Thương Vân điện, Huyết Dương tông, không dám kiếm chuyện.

Mà bọn người Bá Vương tông cũng không thể trêu vào, dù nơi này không có cường giả Bá Vương tông đồng hành cùng Tô Dật, nhưng nếu không có vốn liếng như Huyết Dương tông, ở trong này trêu chọc Tô Dật, sau khi ra ngoài sẽ bị tính sổ.

- Thật sao?

Nghe Tông Hoài nói, Tô Dật khẽ cười một tiếng, không để ý:

- Hai lão cẩu các ngươi thật sự cho rằng sẽ giết được ta sao?

- Hay cho tên tiểu tạp chủng, chỉ là Nguyên Hư cảnh mà thôi nhưng lại dám ương bướng trước mặt hai người chúng ta.

Một vị lão giả Huyết Dương tông hừ lạnh, nói xong liền dậm chân mà ra, cùng Tông Hoài bao vây Tô Dật.

Nhìn thấy hai bên muốn phát sinh kịch chiến, mười mấy người đứng bên cạnh vây xem tinh thần căng cứng, chủ yếu là mang tâm thái xem kịch vui.

Tuy nhiên lúc này, từ xa truyền đến tiếng vù vù liên tiếp.

Tiếp đó, khoảng mười đạo thân ảnh nhảy lên không mà tới, tốc độ vô cùng nhanh, không lâu sau liền tới nơi này.

- Náo nhiệt thế?

Trong người tới, có một vị năm mươi tuổi lên tiếng, ánh mắt nhìn quanh, khí thế ngang nhiên, khiến người ta sinh ra sợ hãi.

- Ngụy trưởng lão!

Người này vừa đến, Vũ chấp sự ngạc nhiên kêu lên.

Người này là trưởng lão Thương Vân điện, Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng.

Trong đám người còn có một lão giả Nguyên Hoàng cảnh, cũng là người Thương Vân điện, rất nhanh đều cùng Lăng Phong, Hác Nhất Đao tụ hội một chỗ.

Khi thấy Tô Dật cùng Huyết Dương tông giương cung bạt kiếm, ánh mắt đại hán năm mươi tuổi kia quét ngang, giống như hiểu rõ hết thẩy.

Thân thể to lớn này như một tòa núi nhỏ, ngăn trước người Tô Dật, đối mặt cùng hai người Tông Hoài, nói:

- Nơi này là di tích, ta không muốn giết các ngươi, nhưng bây giờ cút qua một bên cho ta, nếu không ta cũng không ngại xem các ngươi như con ruồi mà đập đâu.

Thân hình hắn cao lớn, so với Tô Dật còn cao hơn hai đầu, giọng nói oang oang như cái trống lớn, trung khí mười phần.

- Ngụy Hồng, ngươi...

Đối mặt với lời nói của đại hán, bộ dạng hai lão giả Huyết Dương tông giống như con rệp, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Nhưng lúc này, người Thương Vân điện ra mặt bảo vệ Tô Dật, nếu dây dưa cũng không chiếm được chỗ tốt.

Vẻ mặt mang theo oán hận không thôi, cuối cùng hai người Tông Hoài đành trừng mắt nhìn Tô Dật, nhanh chóng lui lại, thu liễm khí thế trên người.

- Đa tạ Ngụy trưởng lão!

Tô Dật nhìn hết thẩy, cũng không ngăn cản.

Người Huyết Dương tông lui xuống, hắn cũng không muốn lại tiếp cận gây sự, nhưng sổ sách này sớm muộn gì cũng phải tính.

Đồng thời Tô Dật có hảo cảm với Thương Vân điện hơn gấp bội.

Xem ra thân phận của Tạ trưởng lão Thương Vân điện cũng không tầm thường, có thể thuyết phục được nhiều người như thế, thật sự cho người bảo vệ hắn.

- Cảm tạ cái gì, sư tôn xem trọng ngươi như vậy, ngươi cũng không để lão nhân gia thất vọng.

Bàn tay to Ngụy Hồng vỗ vỗ bờ vai Tô Dật, khiến hắn lảo đảo, ha ha cười lớn.

Trong lòng Tô Dật kinh hãi, thực lực của Ngụy Hồng này thật sự rất mạnh, sức mạnh thuần túy của cơ thể cũng rất đáng sợ, ngay cả Kim Cương hộ thể của hắn đều có chút không chịu nổi.

Mà Ngụy Hồng này là đồ đệ của Tạ trưởng lão.

Không biết vì sao, với thực lực Nguyên Hoàng cảnh cũng có thể liệt vào vị trí trưởng lão Thương Vân điện.

- Chắc có lẽ vì tiềm lực.

Tô Dật suy đoán, cùng lắm Ngụy Hồng cũng chỉ hơn năm mươi tuổi, nhưng đã là Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng, loại thiên phú này có thể xưng là yêu nghiệt.

- Nói một chút đến tình huống nơi này.

Ngụy Hồng nhanh chóng quyết đoán, lập tức lên tiếng hỏi chuyện đám người.

Nhưng bọn người Vũ chấp sự đều lắc đầu biểu thị hoàn toàn không biết gì cả.

- Chúng ta cũng chỉ vừa mới đến nơi này, tuy nhiên bên trong núi có rất nhiều con tử vật, một khi kinh động sợ phiền phức vô cùng.

Vũ chấp sự nhớ lại chuyện hắn đã trải qua, trong lòng phát lạnh.

Cũng không biết những người lúc đầu đồng hành cùng hắn kia, có bao nhiêu người còn sống.

- Những con tử vật kia ta cũng gặp qua vài con, rất mạnh mẽ nhưng không có linh trí, muốn chém giết cũng không khó lắm.

Ngụy Hồng nói, nhưng chợt mày nhăn lại:

- Nhưng nếu số lượng quá nhiều, cũng phiền toái thật sự.

Tô Dật nghe cũng âm thầm gật đầu tán thành, Ngụy Hồng này không hổ là Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng, có kinh nghiệm hơn những người khác.

Chắc hẳn trên đường đã có không ít con chết trong tay hắn.