Chương 1482
Tô Dật bảo người trung niên không cần khách khí, nhưng phát hiện trong ánh mắt đối phương có chút cổ quái.
- Tên ngốc này quả nhiên thần bí như trong truyền thuyết vậy.
Trong lòng người trung niên chắc lưỡi không thôi, chỉ cảm thấy trên người Tô Dật có quá nhiều điểm khác thường.
Con tử vật kia cực kỳ đáng sợ, có rất nhiều người bị nó truy kích đến chết, nhưng đối với người trước mắt lại chẳng khác nào phế vật.
Luồng khí tức vừa rồi trên người Tô Dật, chẳng khác nào như thần minh, có lẽ vừa rồi trong mắt con tử vật người thiếu niên cũng không giống bình thường.
Chỉ có thể giải thích như vậy.
Dù sao hắn cũng không nhìn thấy Tô Dật xuất thủ thế nào.
- Vũ chấp sự, ở nơi này ngươi có phát hiện gì không?
Nói chuyện vài câu, Tô Dật biết được người trung niên kia họ Vũ.
Hắn không kềm chế được hỏi thăm chút tình hình, muốn tìm hiểu chút tin tức.
Nghe Tô Dật hỏi, trên mặt Vũ chấp sự sinh ra thần sắc kinh hãi, lẩm bẩm nói:
- Không có phát hiện gì lớn, nhưng đã có rất nhiều người chết.
Thân thể hắn có chút run rẩy, sợ hãi không thôi.
Vũ chấp sự nói đại khái tình huống hắn đã trải qua, thì ra sau khi tiến vào di tích, mấy ngày kế tiếp cũng không gặp nhiều người.
Sau khi quan sát phát hiện một hướng đến, trong di tích sức mạnh càng lúc càng quỷ dị, nên cho rằng nơi đó rất có thể ẩn chứa đồ vật khác lạ gì đó, một đường tìm kiếm đến.
Nói tới điểm này, cũng có chút giống với Tô Dật.
Trên đường đi, Vũ chấp sự cũng gặp phải không ít người, đều có ý tương tự, nên muốn liên thủ thăm dò một phen.
Những người có can đảm tiến lên, tu vi đều bất phàm, trong đó có không ít Nguyên Hoàng cảnh, Nguyên Hư cảnh đồng hành.
- Chúng ta có rất nhiều người liên thủ, trấn diệt vài con tử vật, một mực tiến lên, mãi cho đến khi trông thấy một vùng núi. Bên trong dãy núi này, đột nhiên tuôn ra thật nhiều con tử vật, có mặt khắp nơi, đến mấy chục con, tất cả mọi người chỉ có thể chia nhau chạy trốn, rất nhiều người đã chết, nhất là những người dưới Nguyên Hư cảnh, hầu hết đều bị tiêu diệt.
Trong lòng Vũ chấp sự vẫn còn sợ hãi, nói:
- Có một vài Nguyên Hư cảnh cùng Nguyên Hoàng cảnh cũng đã chết, nếu như con tử vật kia không mất đi hai cái đùi, chỉ sợ ta cũng khó may mắn thoát khỏi.
Tô Dật nghe xong, trong lòng suy nghĩ.
Xem ra, trong ngọn núi kia có thể là tâm di tích, chôn giấu một số bí ẩn, hắn quyết định đi xem một chút.
- Ngươi muốn đi đến tòa núi kia?
Quyết định này của Tô Dật khiến Vũ chấp sự sợ hãi, xém chút nhảy dựng lên.
- Vũ chấp sự đi cùng ta hay ra bên ngoài?
Tô Dật hỏi, hắn cũng không bắt buộc, chẳng qua cũng nói rõ, cùng hắn đi vào va chạm không ít con tử vật, đường về nhất định không an toàn.
Đối với chuyện này, Vũ chấp sự suy nghĩ thật lâu, quyết tâm nói:
- Ta cùng đi với ngươi, dù thế nào cũng là ngươi cứu ta, mà ta tin tưởng ngươi có biện pháp.
Loại lòng tin này, đến từ tình huống chính mắt nhìn thấy vừa rồi.
- Đi thôi!
Tô Dật bắt đầu nhảy lên không mà đi, Vũ chấp sự cấp tốc đuổi theo.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, dùng hết tốc lực đi về phía trước.
Trên đường con tử vật cũng ngẫu nhiên xuất hiện nhưng đều bị Tô Dật tùy tiện giải quyết, triệt để yên tĩnh, điều này khiến Vũ chấp sự từ giật mình kinh hãi đến chết lặng.
Lần này ba người rời đi hết thời gian một ngày.
Cho đến khi huyết vân không còn phát ra thâm trầm, cuối cùng trong tầm mắt cũng nhìn thấy một tòa dãy núi chập chùng, không quá cao nhưng lại như một tòa tường thành vắt ngang.
Xa xa, không còn nhìn thấy con tử vật du tẩu.
Ba người Tô Dật vẫn tiếp tục đi, lần nữa mất mấy canh giờ liền qua được giãy núi gần đó, phóng tầm mắt nhìn cách đó hai ba dặm.
- Có phải dãy núi này được hình thành từ hài cốt sinh linh không?
Tô Dật nhíu mày suy nghĩ, rất muốn đi xem một chút.
Tuy nhiên hắn nhịn được, một vài con tử vật có thể dựa vào Hỗn Nguyên Chí Tôn công áp chế, nhưng nếu chúng ra như ong vỡ tổ, hắn thật sự không biết có chịu nổi hay không.
Hỗn Nguyên Chí Tôn công đi tới nơi này, càng lúc càng sinh động.
Trên đỉnh đầu mây hồng buông xuống, giống như từ mặt đất có thể chạm tới. Sức mạnh huyết sắc kinh khủng cuồn cuộn không nghỉ, giống như mây đen ngập đầu, như sắp nổi lên một trận mưa to.
Cũng vì thế mà sắc trời càng thêm tăm tối.
- Chúng ta muốn qua không?
Vũ chấp sự nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn hỏi.
Cùng nhau đi đến, trong lòng hắn mơ hồ ẩn chưa có chút kinh sợ Tô Dật thiếu niên này.
- Lần đầu tiên chúng ta chờ chút hãy đi, chắc chắn còn có người khác chạy tới.
Tô Dật nghĩ một chút, nói như vậy.
Di tích rất lớn, nhưng đối với những cường giả cũng không khó để phát hiện hướng này mà tới, điều này càng quỷ dị hơn.
Dù cho tồn tại khá nhiều hung hiểm, nhưng chắc chắn sẽ có nhiều người chạy tới, trước đó bọn người Vũ chấp sự cũng có ý tưởng như này.
- Tìm một chỗ nghỉ ngơi, đừng quấy nhiễu những con con tử vật kia.
Tô Dật tìm một sườn đất nhỏ, đứng thẳng, áo bào lay động trong gió.
Phong Kỳ Nhi cùng Vũ chấp sự phân ra trái phải, đứng bên cạnh hắn, im lặng chờ đợi.
Quả nhiên, mấy canh giờ sau, một đám người xuất hiện, mang theo khí thế mạnh mẽ, đi đến gần dãy núi.
Những người kia cũng nhìn thấy mấy người Tô Dật, trực tiếp bay tới.
- Đều là Nguyên Hư cảnh, Nguyên Hoàng cảnh, hết thẩy mười lăm người.
Sức mạnh linh hồn Tô Dật nhìn trộm phía dưới, nhìn khá rõ tình huống của người chạy tới.
Trong mười lăm người này nam có nữ có, tuy nhiên nam chiếm đa số, chỉ có bốn nữ nhưng tu vi cũng không yếu.
Tuổi tác khác nhau, đa số đều từ trên bốn mươi tuổi.
- Hóa ra là Vũ chấp sự Thương Vân điện, xin chào.
Có người nhận ra Vũ chấp sự, vội vàng tiến lên chào hỏi.
- Xin chào!
Vũ chấp sự đáp lại, gât đầu, ngay sau đó ánh mắt nhìn hai người bên kia, một lão giả cùng một trung niên.
- Bái kiến hai vị hộ pháp, các người đều đã tới, thật tốt quá!
Vũ chấp sự mừng rỡ, chào hai người.
Tô Dật nghe vậy cũng hiểu rõ, hai vị lão giả cùng trung niên này là người Thương Vân điện, cũng chức vị hộ pháp, tu vi Nguyên Hoàng cảnh.
- Hai vị này là...
Khi hai bên nhìn mặt nhau, mọi người cũng nhìn Tô Dật cùng Phong Kỳ Nhi, tiếp theo là nhiều tiếng kinh hô lên.
- Tô Dật, tên tiểu tạp chủng này cũng tới rồi.
Bỗng nhiên, một lão giả nhe răng cười, mắt nhìn thấy bên người Tô Dật chỉ có Vũ chấp sự cùng Phong Kỳ Nhi, toàn thân khí thế rung động, đi tới phía hắn.
- Tông Hoài, ngươi muốn làm gì?
Lúc này, hai vị hộ pháp Thương Vân điện trực tiếp lướt đi, ngăn trước mặt lão giả.
- Lăng Phong, Hác Nhất Đao, chẳng lẽ hai người các ngươi muốn cản trở Huyết Dương tông chúng ta sao?
Tiếp đó, trong đám người lại có một lão giả đi ra, phóng xuất nguyên khí phách liệt, một vòng huyết nhật sau người hiện lên, cùng huyết sắc thiên khung có chút tương tự.
- Hóa ra là người của Huyết Dương tông.
Nghe thấy mấy người kia nói chuyện, ánh mắt Tô Dật co rụt lại, nói thân phận của hai lão giả.
Hắn vượt qua Vũ chấp sự, trực tiếp đi tới trước mặt hai vị hộ pháp Thương Vân điện Lăng Phong, Hác Nhất Đao, chắp tay nói:
- Xin hai vị hộ pháp lùi lại sau, người của Huyết Dương tông cứ giao cho ta là được rồi!