← Quay lại trang sách

Chương 1489

Đều là ta không tốt, ta không tốt…

Phong Kỳ Nhi đứng bên cạnh Tô Dật, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng như tuyết, không một tia tơ máu, ánh mắt cũng bắt đầu rời rạc, môi khẽ nhếch lên, mày xinh đẹp nhíu chặt, mệt mỏi vô thần.

Trong lúc lẩm bẩm, dưới chân Phong Kỳ Nhi sinh ra nguyên khí, không có mục đích đảo quanh trong rừng rậm, quanh thân khói đen mờ mịt, hắc khí to lớn khuếch tán toàn bộ khu rừng.

Tô Dật kinh ngạc nhìn đỉnh đầu Phong Kỳ Nhi hội tu một hạt châu màu đen, cách huyệt bách hội ba thước chậm rãi đình chỉ bất động, thăm thẳm xoay tròn, tựa như ánh mắt ác ma ngạo nghễ trong thiên hạ, quan sát nhìn chúng sinh.

Vốn linh khí trong rừng rậm tràn ngập lúc đầu, hiện tại đã trở nên tăm tối, nhất thời tà phong nổi lên mãnh liệt, Dưỡng Hồn Châu như một viên nam châm dẫn lực mạnh mẽ, hấp dẫn tàn hồn từ bốn phương tám hướng chạy tới, mà trong hạt châu tàn hồn lại như ác quỷ muốn thoát ra bên ngoài.

Trong lúc nhất thời, Dưỡng Hồn Châu của Phong Kỳ Nhi đồng thời phóng thích ra hắc quang chói lọi, tàn hồn bên trong hạt châu tản khắp nơi mà ra, mây hồn màu đen như bão năng lượng nhanh chóng bao phủ toàn bộ rừng rậm, tàn hồn hung ác xâm nhập vào trong tinh thần Linh Hải trên thân mọi người, chúng cắn xé từng bước xâm chiến linh hồn của con người, dáng người mảnh mai của Phong Kỳ Nhi như trở thành yêu ma kịch độc thao túng thế gian, vô cùng yêu dị.

- Xì xì…

- A!

Âm thanh tru khóc diễn ra liên tục trong rừng rậm.

- Hống!

Hắc phong mãnh liệt, mây đen dưới chân Phong Kỳ Nhi như một bàn tay to lớn, nâng nàng lên. Hai mắt Phong Kỳ Nhi nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệch, một tia thương tổn không thể nhìn thấy trong ánh mắt.

- Tại sao… Tại sao tất cả mọi người vẫn không thể tiếp nhận ta, bệnh của ta đã khỏe nhưng vẫn không thể quay về Phong gia thôn, Tây Vô Tình đại nhân, Tô Dật đại nhân, là các người đã cứu ta, đời này ta sẽ báo đáp các người thật tốt. Ta sẽ cố gắng tu luyện để không liên lụy đến các người, ta muốn luyện công thật tốt, Kỳ Nhi không muốn trở thành vướng bận của các người.

Phong Kỳ Nhi càng buồn bã thì tàn hồn như càng đạt thêm được năng lượng, càng thêm tàn phá bừa bãi, mang theo khí tức hủy diệt thiên địa phân tán về bốn phía. Những nơi nó đi qua, cây cỏ khô héo, mọi người mất đi tâm trí như trở thành xác không hồn.

- Không tốt, Kiếp Khí Độc Hồn, Phong Kỳ Nhi cũng bị mất đi tâm hồn rồi.

Trong lòng Tô Dật khẽ động, tâm niệm nhanh chóng thay đổi, trong lòng hắn biết rõ nếu cứ tiếp tục như thế tất cả mọi người sẽ bỏ mạng nơi này.

- Không có biện pháp.

Mày kiếm Tô Dật nhíu chặt, cắn răng, nguyên khí dưới chân lướt động, trong mắt một đạo hàn quang tăng vọt, nghiêng người nhào về phía Phong Kỳ Nhi.

Tàn hồn bốn phía Phong Kỳ Nhi như nhìn thấy thức ăn, cùng nhau đánh về phía Tô Dật, sương mù đen trôi nổi ngút trời, tiếng quỷ khóc chói tai vang lên không dứt, mây đen ở dưới, linh khí ở trên, một đen một trắng, sinh khí nguyên bản rừng rậm trở nên quỷ dị yêu tà, khiến mọi người nhịn không được phủ phục xuống.

Bản lĩnh thật sự của Tô Dật là Ngự Hồn Sư, cũng không e ngại bị tàn hồn ăn mòn, dứt khoát vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công đến cực hạn, đồng thời trong đầu tử quang Thiên Nguyên Yêu Hồn đại tác, trong lúc vô tình Tô Dật cảm giác được sức mạnh Thái Cổ thần bí hùng hồn, cùng Hỗn Nguyên Chí Tôn công hấp dẫn lẫn nhau, ngay cả linh khí xung quanh rừng rậm cũng đã nhanh chóng đứng lên, vốn Tâm Hải hỗn loạn một mảnh cũng trở nên trong suốt.

Ánh mắt Tô Dật lạnh lẽo nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đã có đáp án.

- Đây tuyệt đối không phải là Kỳ Môn Huyễn Hồn giới.

Khí tức Thái Cổ xa xa, cực kỳ giống với khí tức của Tô Tiểu Soái khi hắn mang qua Kim Long bí cảnh.

- Chẳng lẽ đây cũng là một nơi thử nghiệm khác được tạo ra thí luyện vị diện?

Trong đầu, Thiên Nguyên Yêu Hồn không ngừng vận chuyển, tàn hồn xung quanh ở gần Tô Dật, thân hình ngừng lại, rõ ràng có chút kiêng kỵ.

- Thì ra là thế!

Khóe miệng hắn chợt khắc họa đường cong, thì ra tàn hồn sợ hãi Thiên Nguyên Yêu Hồn của hắn, dưới Hỗn Nguyên Chí Tôn công, khí tức Thái Cổ khiến hắn vô cùng tự tại, không hề sinh ra ảo ảnh, tàn hồn cũng kiêng kỵ chính hắn, Tô Dật chẳng có gì để sợ.

Tô Dật không chút do dự, một lát sau thân thể hắn đến bên cạnh Phong Kỳ Nhi, tàn hồn như ma, liều mạng đánh về phía Tô Dật, muốn thôn phệ cạn sạch hắn.

Tô Dật đứng trong hư không, như cây tùng già nhập định, linh hồn lực của hắn không chút dao động, mặc cho gió táp mưu sa, ánh mắt sắc như điện, nguyên khí phun trào khuấy động khiến áo bào Tô Dật kêu phần phật, tay Tô Dật vung lên, nguyên khí thuộc tính hỏa như gió táp mưa rào nhanh chóng bao phủ về phía tàn hồn.

- Hỏa Liệt Thiên La Chưởng!

Chưởng pháp này của Tô Dật từ Yêu Linh Chân Giải lĩnh ngộ mà ra, lúc trước sử dụng uy lực đã không tầm thường rồi, hiện tại Tô Dật đã là Nguyên Hư cảnh cửu trọng, nếu sử dụng thì càng không thể tưởng tượng nổi.

Vô số chưởng ảnh tràn ngập đầy trời, trong mơ hồ, bên trong chưởng pháp còn bao hàm cả thuộc tính phong lôi, phong lôi âm thanh vang dội, thừa gió mà lên, chưởng ảnh vô cùng vô tận hủy diệt từng đạo Hủy Diệt lực ngang ngược rơi vào trên thân tàn hồn, bao vây trong đó.

- Ầm ầm.

- Phá!

Trong nháy mắt màu đỏ thẫm hừng hực như mặt trời, như buông xuống thịnh uy hủy thiên diệt địa, bao vây thôn phệ hết sạch hỏa quang Liệp Ưng bên trong tàn hồn.

Tàn hồn còn chưa nhào về phía Tô Dật đã tản đi bốn phía thoát đi, làm sao dám tìm đến cái chết.

- Lui.

Hỗn Nguyên Chí Tôn công Tô Dật vận chuyển, quanh thân mây trắng cùng nguyên khí màu đỏ quấn quanh thân mình hắn, tựa như thần vòng trên thân, uy áp hiển hách. Lúc này thiếu niên Tô Dật như một Chiến Thần, tàn hồn đến gần khí tức bị trấn áp trực tiếp hóa thành vô hình.

Trong mắt Tô Dật tinh quang hiện lên, nhân cơ hội thân hình nhảy lên ôm lấy Phong Kỳ Nhi trong ngực, mang theo uy thế huân thiên hách địa chấn nhiếp tàn hồn, lại vững vàng rơi trên mặt đất.

Tô Dật quát nhẹ một tiếng, trong tay vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công, chống đỡ tàn hồn một phương đánh tới, lần nữa chậm rãi đem nguyên khí từ bên trong Thái Hư Thần Hải nhập vào bên trong cơ thể Phong Kỳ Nhi, khuôn mặt trắng bệch của nàng chậm rãi có chút huyết sắc.

- Phong Kỳ Nhi, tỉnh, tỉnh lại!

Tiếng Tô Dật khẽ gọi nàng.

- Chúng ta cũng không có biện pháp khác, Phong Kỳ Nhi, đây là mệnh của Phong Kỳ Nhi!

- Chúng ta chăm sóc con bé mười chín năm, thật không uổn ông chúng ta chăm sóc!

- Tứ thẩm, con…

Khóe miệng Phong Kỳ Nhi co rúm, nhìn bóng lưng đi xa, trên đường về nhà bước đi như xác chết.

- Phong Kỳ Nhi, van cầu ngươi, bảo bọn hắn buông tha chúng ta, chúng ta không cố ý.

Âm thanh Đại trưởng lão hèn mọn, phảng phất như mới nói hôm qua.

- Có thể, ta có thể dùng mạng của mình đổi cho bọn họ.

Ánh mắt Phong Kỳ Nhi kiên nghị, không chút do dự.

- Chúng ta cũng vì tộc nhân, nhanh, giết Phong Kỳ Nhi đi.

- Các ngươi, vì sao…vì sao??

Chỉ thấy Phong Kỳ Nhi cau mày, khóe mắt ngấn lên trong suốt, nhìn huyễn cảnh bên trong nàng đau buốt không diễn tả bằng lời.

Tô Dật nhìn nàng, dù sao Phong Kỳ Nhi cũng không phải người có kinh nghiệm từng trải trong hai đời như hắn, bị chính người thân yêu nhất của mình tàn sát hãm hại, cho dù là ai cũng khó có thể vượt qua được.

- Nhất định phải giúp nàng thoát khỏi khốn cảnh này, đây là tâm ma của nàng, nếu không nàng cũng vĩnh viễn không thể trở thành đồ đệ của đại ca, đại ca à, lần này huynh thiếu nợ ta đấy nhé!

Mặt Tô Dật chấn động, lắc đầu cười khổ.

Mấy phút sau, Hỗn Nguyên Chí Tôn công giúp cho Phong Kỳ Nhi dần khôi phục thần chí, ánh mắt cũng trở nên sáng người, mây đen dần tan biến, tàn hồn dần dần bị hút vào bên trong Dưỡng Hồn Châu. Bên cạnh, người của Thương Vân điện cùng Cửu Tinh cốc đã sớm ngất đi, Tông Hoài cùng Lý Trường Thanh Huyết Dương tông cũng trọng thương ngất đi, một vài người có tu vi thấp đi qua đi lại như cái xác không hồn.

Phong Kỳ Nhi kinh ngạc đến xuất thần nhìn Tô Dật trước mắt, trong đầu trống rỗng.

Lại nhìn mọi người nằm trên mặt đất, rách nát không chịu nổi, Phong Kỳ Nhi ý thức được hành động vừa rồi của mình, khuôn mặt nhăn nhó, răng nghiến chặt, ánh mắt trong suốt chớp động.

- Lạch cạch…lạch cạch.

Những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống, Phong Kỳ Nhi chôn mặt giữa hai đầu gối, không dám nhìn cục diện trước mắt, ngón tay nắm chặt, khớp xương gân xanh nổi lên.

- Hu hu hu.

- Đều tại ta, do ta, chính ta hại mọi người.

Phong Kỳ Nhi che mặt khóc thút thít, nước mắt như băng sương rơi trên mặt đất, nhanh chóng thẩm thấu tạo thành một mảng lớn.