Chương 1490
Không liên quan gì đến muội.
Tô Dật nhẹ giọng an ủi.
Khóc cả nửa ngày, Phong Kỳ Nhi nghe vậy ngước mắt nhìn lên, con ngươi đỏ ửng. Trải qua nhiều chuyện như thế, rốt cuộc nàng đã khóc một trận thỏa thích, có lẽ khóc một lần đối với nàng là sự phóng thích tốt nhất.
Tô Dật thấy Phong Kỳ Nhi bình tĩnh trở lại, vỗ vai nàng, cười một tiếng nói:
- Đúng vậy, những chuyện này đều không có quan hệ gì đến muội, không nên lo lắng quá.
Phong Kỳ Nhi hít hít mũi, run giọng nói.
- Thật sao? Không có quan hệ gì đến ta sao?
Phong Kỳ Nhi sốt ruột nhìn Tô Dật, hy vọng nhận được một câu trả lời khẳng định.
Tô Dật nhìn Phong Kỳ Nhi, khóe mắt vẫn còn nước, môi son càng thêm hồng, thu lại nụ cười trên mặt, nói:
- Đúng vậy, từ khi chúng ta tiến vào, trong nháy mắt bị vây trong huyễn cảnh, mà huyễn cảnh này cũng là một bí cảnh thí luyện.
- Thí luyện?
Phong Kỳ Nhi lau nước mắt, có chút ngẩn ra.
- Đúng vậy, chúng ta, bao gồm tất cả mọi người, một khắc từ từ tiến vào rừng rậm cũng đã lâm vào trong huyễn cảnh. Huyễn cảnh này cũng không phải biến ra tất cả những cảnh tượng mà mọi người sợ hãi, nó huyễn hóa ra những khát vọng nóng bỏng nhất trong tâm mọi người, vừa rồi ngươi nhìn thấy Phong gia thôn, đúng không?
- Ừm, đúng.
Phong Kỳ Nhi nghĩ đến những chuyện trải qua ở Phong gia thôn, lần nữa nghẹn ngào.
- Đây chính là tâm ma của ngươi, ngươi luôn hi vọng được mọi người tán thành, trở lại Phong gia thôn, trở thành Phong Kỳ Nhi trong mắt người khác.
Lời nói Tô Dật vừa dứt, nhìn Phong Kỳ Nhi đang xuất thần tiếp tục nói.
- Huyễn cảnh này giống như chuyên phát họa ra những khát vọng trong lòng mọi người, những mong muốn mà không thể đạt được, vì yêu sinh hận, vì hận thành oán niệm, bên trong huyễn cảnh này, con người sẽ thể hiện những mặt trái cảm xúc, không hề cố kỵ phát tiết ra ngoài, càng như vậy càng hãm sâu vào bên trong, không có cách nào tự kềm chế được.
Tô Dật vừa nói vừa chỉ những người có tu vi Nguyên Hư cảnh còn đang qua lại, Thượng Vương Trần, Thủy Nguyệt Thiền cũng ở trong số đó. Có người ở trong phế tích che mặt khóc rống, có người ở trong rừng rậm tìm tòi theo đuổi, không tự kềm chế được.
- Tâm ma trong người, không ai có thể tránh khỏi, Phong Kỳ Nhi, định mệnh, vận mệnh cũng đã qua, không nên cứ sống trong oán niệm, cũng không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống, muội chính là muội.
Hai con ngươi Tô Dật khép hờ, quanh thân có quang mang nhàn nhạt chập chờn.
- Chuyện này…
Sắc mặt Phong Kỳ Nhi cứng đờ, thần sắc vô cùng hoảng hốt, đây là đạo lý nàng chưa bao giờ nghĩ tới. Vào giờ khắc này, người thanh niên trước mắt trở nên xa xôi, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt tà mị mang theo vẻ thành thục vượt qua người thường, bản thân nàng luôn bị hắn làm khiếp sợ, lần lượt được hắn cứu vãn. Vốn Phong Kỳ Nhi cho rằng bản thân đã tu luyện khá tốt rồi, vẫn luôn giữ tâm niệm phải tu luyện thật tốt, báo đáp Tây Vô Tình đại nhân cùng Tô Dật đại nhân, còn quá khứ thê thảm của nàng tốt nhất là không nhớ đến.
Không nghĩ tới đây lại là tâm ma của nàng, vốn bản thân nàng không có cách nào vượt qua.
- Kỳ thật muội cũng biết ý của đại ca, dạy muội công pháp cướp khí độc hồn, thay muội luyện chế Thiên Sát Phệ Hồn đan, huynh ấy không chỉ là ân nhân ứu mạng của ngươi mà đối với ngươi còn có tình thầy trò.
- Thầy trò sao?
Hai mắt Phong Kỳ Nhi trợn lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, tình thầy trò là chuyện nàng chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không dám hy vọng xa vời, ngực hô hấp chập chùng, trong lòng kinh ngạc không thôi.
- Đúng vậy, đại ca vẫn luôn có ý đó, muội thì lại luôn hồ đồ không rõ.
Tô Dật xa xôi nói.
- Hai người đều có đại năng, muội làm sao có thể kề vai cùng mọi người được, dù là đồ đệ của Tây Vô Tình đại nhân, muội cũng tuyệt đối không dám nghĩ đến, chỉ nguyện cả đời báo đáp hai người là đủ rồi.
Phong Kỳ Nhi nhút nhát nói, trong ánh mắt hiện lên chút mất mát, Phong Kỳ Nhi biết thân phận thấp hèn của mình, lại là tiên thiên có tật, có thể trở thành trợ thủ của Tây Vô Tình đại nhân cũng đã rất may mắn rồi.
- Cho nên đây chính là tâm ma của muội, muội chính là muội, ta cùng đại ca chưa từng xem muội là hạ nhân, thế gian này chỉ có một Phong Kỳ Nhi, là Phong Kỳ Nhi Bá Vương tông, là đại đệ tử thân truyền của tuyệt mệnh Diêm La Tây Vô Tình. Cuộc sống sau này của muội, ai dám làm nhục muội, nhất định phải trả lại nghìn lần, ai dám xem nhẹ muội phải đòi hỏi vạn lần, sơn hải khinh muội, ta san bằng sơn hải, thiên địa ép muội, ta tử đấu thiên địa. Muội ở trong Bá Vương tông một ngày, Bá Vương tông bảo hộ muội một ngày, nhớ kỹ, muội chính là muội, không là gánh nặng của bất cứ ai.
Ánh mắt Tô Dật kiên nghị, âm thanh vang lên trong trẻo có lực, hắn biết lời nói này không chỉ đối với Phong Kỳ Nhi, mà đối với Tô Uyển Nhi, Vương mập, người Tô gia cũng vậy. Thời khắc này, Tô Dật hiểu rõ bản thân đã trở thành Tông chủ, Tông chủ Bá Vương tông, Tông chủ Thiên Yêu tông, Thiếu gia chủ Tô gia, một thiếu niên yếu đuối không chịu nổi thế sự cũng lần lượt nghịch thiên tranh đấu mà trưởng thành, con đường đi sau này càng thêm khó đi, nhưng với bản lĩnh bản thân, Tô Dật lăng thiên tuyệt thế, thành tựu có được quyền bá chủ chứng đạo.
Con ngươi Phong Kỳ Nhi như trăng khuyết lần nữa ướt át, nhìn thiếu niên trước mắt uy áp lẫm liệt, giọng nói kiên định, nàng tin tưởng lời nói của hắn, bởi vì Tô Dật đã mang đến quá nhiều kỳ tích cho nàng.
Phong Kỳ Nhi cũng biết, từ sau hôm nay nàng sẽ không tiếp tục phụ thuộc vào kẻ nào, nàng cũng có giá trị của mình, nàng là đại đệ tử thân truyền của Tây Vô Tình, cũng là một thành viên của Bá Vương tông, nàng cũng có thể dùng thiếu sót đau đớn của mình giúp những người sẵn sàng từ bỏ mạng sống của họ.
- Thật quá tốt, thì ra ta chính là ta.
Phong Kỳ Nhi nghĩ đến, khuôn mặt xinh đẹp lại xúc động, khóc như mưa.
- Lạch cạch lạch cạch.
Mặc cho nước mắt rơi xuống, đôi mắt Phong Kỳ Nhi dần mê mang nhưng khóe miệng lại kéo ra nụ cười tự tại thoải mái, là một nụ cười vui vẻ, nàng chưa bao giờ vui vẻ đến vậy.
- Tô… Tô Dật đại ca, ta biết rồi, sau khi ra khỏi nơi này sẽ bái Tây Vô Tình đại nhân làm sư phụ, không tiếp tục cô phụ ý tốt của hai người. Cảm ơn hai người nhiều.
Phong Kỳ Nhi nức nở nói, ánh mắt trong suốt như như ánh trăng chiếu rọi.
- Được, ta cũng có một muội tử tốt rồi.
Ánh mắt Tô Dật nhẹ nhàng nói, trong lòng thoải mái vô cùng.
Phút chốc, nước mắt trong suốt đã làm ướt áo Phong Kỳ Nhi, theo váy dài bích la rơi nhỏ giọt trên mặt đất, hai người nhìn nhau, dở khóc dở cười.
- Hừ, con người giảo hoạt, lần đầu tiên ta khôi phục lại là lúc trông thấy ngươi lừa gạt tiểu hài tử.
Một âm thanh thăm thẳm rất lâu rồi không thấy xuất hiện lại vang vọng bên tai Tô Dật. Ngay sau đó một bóng dáng xinh đẹp uyển chuyển, hai chân thon dài thẳng tắp, da trắng như ngọc, mắt phượng mày ngài, lông mi cong vút, ánh mắt mị hoặc xuất hiện quanh quẩn trong tâm hải, đôi môi gợi cảm, lộ ra phong tình vạn chủng, không chút mất đi.
- Thiên Tuyết, ngươi đã tỉnh rồi?
Tô Dật vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ, có chút ngoài ý muốn.
- Người nào… Ai cho ngươi gọi Thiên Tuyết?
Lần đầu tiên Linh Thiên Tuyết tỉnh lại, lại bị Tô Dật xưng hô thế này, nhất thời không biết làm sao.
- Ngươi tỉnh lại khi nào?
- Khụ khụ… Thì mới vừa rồi, có phải ta tỉnh quá sớm không?
Phong Kỳ Nhi ngơ ngác nhìn Tô Dật nói chuyện với không khí, cứ tưởng là Tô Dật tiến vào huyễn cảnh, sắc mặt đại biến.
- Không, không, không, thật đúng lúc, ta vẫn luôn chờ ngươi đây!
Tô Dật khua tay nói, trước mắt lại không có ai, cử chỉ vô cùng quái dị.
- Ba hoa, tiểu muội muội nhân loại đang nhìn ngươi kìa.
Âm thanh Linh Thiên Tuyết ngừng lại, rõ ràng có chút kinh hoảng.
Phong Kỳ Nhi đến bên người Tô Dật, lắc lắc cánh tay hắn, ôn nhu nói:
- Tô Dật đại ca?