← Quay lại trang sách

Chương 1492

Tô Dật bảo vệ phía sau Phong Kỳ Nhi chặt chẽ, bên tai tiếng sấm nổ vang không ngừng, cương phong gào thét chà xát lên mặt đau đớn vô cùng.

Tô Dật cảm thấy nơi này quá quỷ dị, hắn phải dốc toàn lực nhất kích mới có thể đánh tan tảng đá lớn, có thể thấy được tảng đá này cứng thế nào. Tô Dật cũng không biết tảng đá lớn trong đường hầm không gian này đã chịu đựng linh khí khí trời tác động, không biết bao nhiêu vạn năm.

Tiếng vang trầm thấp cộng hưởng, khóe miệng chảy ra máu tươi, đá lớn không ngừng đánh về phía hắn, trong nháy mắt một xương thú rắn chắn xông vào khiến hắn không cách nào tránh đi, bốn phía ô ô rung động.

- Tô đại ca, huynh không cần lo cho ta!

Phong Kỳ Nhi nhìn Tô Dật vô cùng chật vật, vì bảo vệ nàng mà bị đá lớn đập trúng, nàng càng cảm thấy bất lực, khản tiếng la lớn.

Thân hình Tô Dật ngừng lại, nuốt vào cổ một ngụm ngòn ngọt, tóc hắn tung bay theo gió, dưới hàng lông mi dài là ánh mắt đen nghiêm túc.

Mỗi một khắc Linh Thiên Tuyết đều thu vào mắt, trước giờ không thấy Tô Dật quật cường như vậy, thoạt nhìn thân hình cường tráng hơn không ít.

Áo xanh trên người làm nổi bật thân hình cao ráo mạnh mẽ, trong lòng Linh Thiên Tuyết dâng lên một trận chua xót, trong khoảng thời gian vừa rồi hắn trải qua những gì.

Lúc này ánh mắt Tô Dật mang theo sự kiên nghị, sự hy vọng, liếc mắt nhìn Phong Kỳ Nhi yếu đuối, miệng nở nụ cười:

- Không có việc gì, có ta ở đây, ta sẽ bảo hộ muội chu toàn.

Nghe vậy, mắt đẹp Phong Kỳ Nhi run lên, nhìn ánh mắt bình tĩnh của hắn, suy nghĩ hỗn loạn trong chốc lát cũng bình tĩnh lại, nàng biết chỉ khi nàng bình tĩnh mới không gây phiền phức cho Tô Dật.

Tô Dật cùng Phong Kỳ Nhi tiến nhập vào bên trong đường hầm không gian chỉ mấy hơi, nhưng lại giống như trải qua mấy chục năm rồi.

Khối đá to lớn, xương thú sắc bén bay vù vù trong gió, sượt qua tai hai người không ngừng, tiếng gió rít gào khiến hô hấp của Phong Kỳ Nhi càng thêm gấp gáp.

Linh Thiên Tuyết nhìn thân hình quật cường của Tô Dật, trong lòng run rẩy, hờn dỗi tức giận nói:

- Chẳng lẽ ngươi yêu mến tiểu cô nương nào cũng thích thể hiện sao?

Trong mắt Tô Dật phát ra ánh sáng xanh thẳm, tựa như mặt hồ sâu thẳm, thâm thú thành thục, Tô Dật nhẹ nói:

- Nếu lúc trước ngươi được xem là tiểu cô nương, thì xem như ta ưa thích thể hiện đi.

- Ngươi...

Linh Thiên Tuyết đang muốn phát tác, lại bĩu môi một cái không tiếp tục nhìn về phía Tô Dật.

Lời Tô Dật nói ra khiến Linh Thiên Tuyết nhất thời nhớ lại, Tô Dật cùng Tô Thiên Tước dùng tu vi nhỏ bé che chắn trước người nàng, khi đại chiến với Sí Giao Hoàng.

Cuối cùng nàng cũng vì bảo hộ Tô Dật cùng con chim nhỏ bé tự xưng là tước gia kia nên tự bạo Yêu Đan, khi đó không biết là Tô Dật muốn thể hiện hay là nàng muốn thể hiện đây.

Tình cảnh ngày đó rõ mồn một trước mắt, người nào cũng không nghĩ đến đường đường là Yêu Hoàng, là hậu nhân đại tộc Cửu Linh Thiên Miêu, không ngờ lại dính líu đến tên nhân loại yếu ớt nhưng kiên nghị trước mắt này.

- Ta làm sao thế này?

Linh Thiên Tuyết vểnh chóp mũi lên.

Linh Thiên Tuyết cảm thấy buồn bực, lần này chính mình khôi phục nhanh hơn lần trước, thế nhưng lại có cảm giác thân cận với Tô Dật sâu hơn lần trước.

Cũng không còn chán ghét hắn như trước, hắn khoe khoang, hắn khoác lác, cử động của hắn Linh Thiên Tuyết nhìn như thể đương nhiên.

- Phong Kỳ Nhi, cẩn thận, đường hầm không gian có khả năng sắp hết lại rồi.

Ánh mắt Tô Dật ngưng lại, cảnh giác nhìn đá lớn xương thú không ngừng bay tới, để đề phòng bị đánh trúng.

Thời gian dần trôi qua, Tô Dật phát hiện tốc độ đá đang không ngừng giảm xuống, số lượng xương thú cũng càng ngày càng ít.

Điều này chỉ có một khả năng, Tô Dật cùng Phong Kỳ Nhi đã yên ổn vượt qua khu vực trung tâm đường hầm không gian, hiện tại đi tới toàn bộ biên giới ẩn nấp không gian, có khả năng cửa vào cách nơi này không xa.

- Tô Dật, nhìn xuống đi, nơi này cũng có một vết nứt.

Mắt đẹp Linh Thiên Tuyết mở lớn, nhẹ giọng kêu lên.

Lúc này Linh Thiên Tuyết quan tâm đến sự sinh tử của Tô Dật hơn ai hết, điều này cũng không có gì kỳ quái, cũng bởi hai người có khế ước.

Chỉ có Tô Dật bình yên vô sự, Linh Thiên Tuyết mới mượn nhờ không gian thần bí của hắn để khôi phục linh hồn cùng nhục thể của mình.

Theo phương hướng Linh Thiên Tuyết chỉ đến, trong bóng tối hư vô mờ mịt Tô Dật phát hiện cách đó không xa có một vết nứt cực nhỏ, giống như vết nứt không gian, phía trên tràn ngập hồ quang điện, như rắn nhỏ điện quang trong hư vô đen tối lộ ra vô cùng chói mắt.

Tô Dật vui vẻ không thôi, dưới chân Phù Diêu Bách Biến bộ bước ra, triển khai hai cánh hồng sắc, hai cánh mỏng như ve quạt không ngừng, dọc theo cương phong trong đường hầm không gian, Tô Dật cùng Phong Kỳ Nhi lập tức đi đến vết nứt không gian phía trước mặt, nhưng đột nhiên lại bị một sức mạnh không lồ bài xích đẩy lùi lại.

Đồng tử Tô Dật hơi co lại, nguyên khí rót vào hai chân, thân hình đạp không mà ra, cứ thăm dò vài chục lần, đều bị sức mạnh cực lớn ném bay ra mấy chục trượng.

Mắt Tô Dật tỏ vẻ khác thường, nhìn qua vết nứt không gian, cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Chẳng lẽ đó không phải là một cửa ra vào?

Mày Tô Dật trầm xuống, cẩn thận nhớ đến cảnh tượng khi mới tiến vào đường hầm không gian.

- Phong Kỳ Nhi, muội có thể khóc không?

- Có chuyện gì?

- Khóc, khóc cho ta!

- Nước mắt của muội là lời dẫn mang chúng ta tiến vào bên trong đường hầm không gian, hiện tại muội có thể khóc lần nữa không? Dùng nước mắt mang chúng ta ra ngoài.

Âm thanh hồ quang điện cùng cương phong gào thét không ngừng, điện quang mãnh liệt chiếu rọi ánh mắt trắng như tuyết của Phong Kỳ Nhi, ánh mắt Tô Dật sáng rực nhìn nàng, hy vọng Phong Kỳ Nhi có thể lại khóc lớn một trận, không chừng hai người liền có thể ra ngoài.

Qua một lúc lâu, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trong không gian ngoại trừ cương phong lăng liệt, bốn phía vắng vẻ im ắng, trong gió chỉ kèm theo hương hoa lan thơm ngát trên người thiếu nữ.

Phong Kỳ Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, đôi mắt long lanh, ánh mắt dịu dàng, nhìn vẻ mặt chờ mong của Tô Dật, đột nhiên Phong Kỳ Nhi cảm thấy đại ca ca trước mắt này có chút đáng yêu, cười một tiếng nói.

- Tô Dật ca, đột nhiên ta khóc không được.

Linh Thiên Tuyết một bên bị chọc cười khanh khách không ngừng, mày nhướng lên, khẽ cười nói:

- Tên nhân loại kỳ quái này thật là, tự nhiên bảo người ta khóc, một chút lại bảo người ta ngừng, không phải muốn tra tấn người sao?

- Nếu không như vậy làm sao ra được? Vừa rồi rõ ràng chính vì thế mà tiến vào không phải sao?

Tô Dật gãi đầu, có chút thất vọng nói.

Qua một lúc lâu, không có chút tiếng động, Tô Dật hít sâu một hơi, bảo Phong Kỳ Nhi lui lại, nếu thật sự không thể ra ngoài, chỉ có thể dùng sức mạnh.

Phong Kỳ Nhi lập tức lùi lại mấy bước, Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công, ánh sáng hỏa thuộc tính đỏ thẫm, hừng hực mang theo uy thế cuồn cuộn.

Phía sau Tô Dật xuất hiện một hư ảnh to lớn, một Thái Cổ phong cách cổ xưa uy áp từ dưới chân phun trào mà ra, ánh sáng từ trong hai chân chậm rãi sinh ra từng đạo phù lục thần bí khó dò, cả người Tô Dật được bao phủ trong đó.

Trong nháy mắt, đột nhiên cả người Tô Dật đại biến, cương phong lẫm liệt thổi tung mái tóc đen của hắn.

Tô Dật như một bức tượng từ trong ngủ mê khôi phục chiến thần viễn cổ, tự dưng bên trong mang theo lửa giận lôi đình, lộ ra uy nghiêm mạnh mẽ, giống như thần ma sống lại.

Trong khe không gian, hồ quang điện như nhận được cảm ứng, chiếu rọi khí tức trên thân Tô Dật, quang mang chồng chất, vết nứt cùng hư ảnh Đế tước, Tô Dật giống như phượng mổ minh châu, ánh sáng năng lượng rực rỡ khuấy động, có thể uy áp toàn bộ không gian rung chuyển không thôi.

- Chuyện này.

Trong lòng Linh Thiên Tuyết sớm đã kinh hãi, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, từ trong hư ảnh ảm đạm trong không gian hiện lên hừng hực, trong lòng Linh Thiên Tuyết cũng bắt đầu run rẩy, đây là một loại uy áp đến từ Viễn Cổ Yêu tộc, nếu như nàng không phải là một loại Viễn Cổ Yêu tộc, thì đã sớm bị một loại Man Yêu Thú sợ hãi thần phục.

- Tên ngốc này tiến bộ nhanh thế.

Trong lòng Linh Thiên Tuyết âm thần rung động nói.