Chương 1491
Tô Dật đại ca, huynh không sao chứ?
Phong Kỳ Nhi nghi ngờ nhìn Tô Dật, rất sợ Tô Dật lại một lần nữa tiến vào huyễn cảnh.
Lúc này Tô Dật mới phát hiện ra mình đang đối thoại cùng không khí, người khác nhìn thấy quái dị đến thế nào, sờ mũi cười xấu hổ.
- Không có việc gì không có việc gì, chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp đi ra ngoài như thế nào đi.
Tô Dật nhìn bí cảnh đã tàn bại không chịu nổi, khắp nơi đều là đá vụn cây đổ, hố to xuất hiện khắp nơi.
Nơi đây không thích hợp ở lâu, ở lâu một khắc sẽ gặp thêm một tia nguy hiểm, ngay sau đó ngưng thần tụ khí, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công cảm thụ linh khí phân bố trong rừng rậm, đồng thời trong đầu lần nữa truyền đến thanh âm.
- Đây là đâu?
Linh Thiên Tuyết yếu ớt hỏi.
- Nơi này là một bí cảnh, ta cùng với những người này mới vừa vào đến nơi đây, chịu đầu độc tâm hồn, những người này xem ra đều đã chịu thương tích linh hồn không nhỏ, tu vi mạnh mẽ đi ra ngoài còn không có gì đáng ngại, những người đã thành cái xác biết đi kia, sợ là sau khi đi ra ngoài Linh Hồn Lực so với thường nhân có thể còn yếu hơn nhiều.
Tô Dật nói xong, nhìn về phía cường giả du đãng ở bên kia, trong lòng không khỏi thở dài, lại vì mới vừa thoát khỏi hiểm cảnh, lòng vẫn mang sợ hãi.
- Nơi này có Yêu khí.
Linh Thiên Tuyết nhẹ nhàng nói.
- Yêu khí?
Tô Dật dò hỏi
- Đúng, nơi này linh khí không tầm thường, ẩn chứa một tia khí tức yêu thú Thái Cổ, chỗ này cũng rất giống một tòa kết giới không gian mà yêu tộc chí tôn bố trí, cùng năng lượng linh thạch trước kia nhân loại các dùng thao túng trận pháp Huyễn Hồn giới không quá giống nhau.
Linh Thiên Tuyết nhẹ giọng nói, thanh âm mềm nhẹ dễ nghe lẩn quẩn ở bên tai Tô Dật.
Tô Dật nghe được thanh âm đã lâu này, trong lòng khẽ run lên, một lát sau, tâm thần nhanh chóng thu lại, nói.
- Quả thực ta cảm ứng hẳn không phải là trận pháp Kỳ Môn Huyễn Hồn giới, không có sinh môn tử môn, toàn bộ không gian hình thành tự nhiên, linh khí rậm rạp, ngược lại giống như một không gian phong bế để tu luyện.
- Nhưng thật ra cùng không gian thần bí kia của ngươi có một ít giống nhau.
Linh Thiên Tuyết mở miệng, vô ý nói.
Tô Dật suy nghĩ, không gian này, thật ra cùng không gian thần bí của hắn cũng có chút tương tự, thế nhưng không gian thần bí của hắn có thể thao túng, cái không gian này chẳng lẽ cũng có thể thao túng sao? Nhưng trong không gian này không phải chỉ có hắn thôi sao?
-Thiên Tuyết, chúng ta làm sao đi ra ngoài đây?
-...
Lại một lần nữa bị Tô Dật xưng hô như vậy, bản thân nàng là yêu tộc chí tôn tu luyện nhiều năm không ngờ lại bị một nam sinh mười lăm mười sáu tuổi xưng hô như vậy, có chút ngạc nhiên.
- Thiên Tuyết, Thiên Tuyết?
- Không được gọi ta như vậy!" Linh Thiên Tuyết nhẹ giọng nũng nịu, nếu Tô Dật bây giờ có thể nhìn dáng dấp Linh Thiên Tuyết, sẽ nhìn thấy khuôn mặt dã tính bốn phía của Linh Thiên Tuyết, hai má sớm đã đỏ bừng, màu đỏ tràn ngập tới cái cổ trắng như tuyết, đuôi mắt ẩn chứa tình cảm ấm áp.
- Tô Dật đại ca, huynh mau nhìn kìa.
Phong Kỳ Nhi bên canh giơ ngón tay chỉ địa phương mới vừa khóc, mặt lộ vẻ thất sắc. Theo phương hướng Phong Kỳ Nhi chỉ ra, vốn mảnh đất bị ướt đẫm, hơi nước bắt đầu bốc hơi, nước mắt trong suốt trong mảnh đất bốc lên, ở trên mảnh đất hiện ra một vết nứt không gian màu đen đặc, thâm thúy huyền ảo.
Không gian không ngừng chập chờn thành hồ quang điện như gợn sóng quấn quanh vết rách, giọt nước mắt sáng long lanh không ngừng bay lên, bám vào sóng gợn, tạo thành một màn nước linh lung.
Giữa lúc Tô Dật líu lưỡi, màn nước từ giữa hướng hai bên trái phải không ngừng dài ra, vết nứt không gian không ngừng bành trướng.
Chỉ trong chốc lát sau màn nước không ngừng bành trướng thành một cái cổng vòm to lớn, hồ quang điện tựa như không gian không ngừng phập phồng.
- Đây là cửa ra?
Tô Dật nhìn kỳ cảnh trước mắt, giật mình nói.
Linh Thiên Tuyết môi hồng khẽ mở, nói:
- Nó dường như đang kêu gọi chúng ta, ta vừa mới thức tỉnh, cũng chỉ khôi phục ý thức, không có nhiều sức mạnh, sau khi ngươi đi vào phải tự mình cẩn thận nhiều hơn...
Linh Thiên Tuyết đang chuẩn bị nói cho Tô Dật cần cẩn thận nhiều hơn, sức mạnh Tô Dật còn quá yếu ớt, lại kinh ngạc cảm giác được khí tức Tô Dật đã là Nguyên Hư kỳ cửu trọng.
Tô Dật không thể ngăn chặn nguyên khí hùng hồn cuồn cuộn dâng lên trong cơ thể, chỉ riêng lực lượng huyết nhục so với cấp bậc thân thể con non Yêu tộc lúc trước còn mạnh mẽ hơn nhiều lắm, hắn thật đúng là một người thần kỳ, Linh Thiên Tuyết thì thào nói.
Tô Dật hít sâu một hơi, trầm giọng nói với Phong Kỳ Nhi:
- Phong Kỳ Nhi, chúng ta đi, nơi ấy hẳn là lối ra.
Dứt lời nhìn mọi người ở Thương Vân điện cách đó không xa, Tô Dật tạm thời bất lực, chỉ có thể mang theo Phong Kỳ Nhi rời đi trước, có thể khi mình phá được bí cảnh, bọn họ sẽ được giải trừ áp chế linh hồn trên người, đến lúc đó tự nhiên có thể toàn thân trở ra.
Nhẹ nhàng đi tới bên người Ngụy Hồng, lấy ra mấy chai đan dược ở trong túi không gian, đặt bên người Ngụy Hồng, thấp giọng nói:
- Ngụy trưởng lão, tiểu tử đi trước một bước, phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, sau khi ra ngoài tiểu tử sẽ đến cửa bái phỏng!
Dứt lời, ôm quyền thi lễ với Ngụy trưởng lão, rồi mang Phong Kỳ Nhi tiến vào trong vết nứt không gian.
Vừa đi vào vết nứt không gian, phảng phất có lực hút to lớn đem Tô Dật cùng Phong Kỳ Nhi hoàn toàn bao vây, mà khi hai người bị hút vào vết rách đã dần dần khép lại, theo một điểm ánh sáng cuối cùng khép lại, vết nứt không gian hoàn toàn biến mất.
Sau khi bị hút vào vết nứt không gian, bốn phía một màu đen kịt, gió thổi mãnh liệt, Tô Dật chỉ cảm giác mình tiến vào một đường hầm không gian, bên cạnh không ngừng có đá lớn bay qua, sơ sẩy một chút đá lớn trong đường hầm không gian sẽ khiến hắn thương tổn không thể chữa trị.
Tô Dật gắt gao nắm tay Phong Kỳ Nhi, hai người giống như trang giấy, đảo quanh không có mục đích ở trong đường hầm.
Phong Kỳ Nhi chỉ có tu vi Nguyên Chân cảnh, núp ở phía sau thân Tô Dật, uy áp to lớn trong đường hầm cũng khiến cho Phong Kỳ Nhi cảm nhận không được tốt cho lắm.
Khoảnh khắc sau liền truyền ra tiếng kêu đau nhức trận trận, thì ra gió lớn trong đường hầm cũng không có phương hướng, đá lớn không ngừng bay tán loạn, xương lớn của yêu thú dưới tác dụng của sức gió, đánh vào trên thân người đều có lực lượng hủy diệt.
Tô Dật kêu khổ cuống cả lên, hối hận không đem Phong Kỳ Nhi để vào không gian thần bí, một mình hắn dựa vào Hỗn Nguyên Chí Tôn Công trong đường hầm không gian nhất định dễ dàng hơn nhiều.
Thần sắc Tô Dật ngưng trọng, đá lớn cao vài trượng không ngừng đập về phía hắn, thầm kêu không may liền vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công hộ thể, nguyên khí thuộc tính hỏa sinh ra, Tô Dật không có bất kỳ do dự nào, khí tức hủy diệt uy nghiêm tức thì nổ bắn ra, dưới chân bước ra Phù Diêu Bách Biến bộ, ổn định thân hình ở trong gió lớn.
Trong phút chốc hai tay đẩy ra, một đầu lôi đình màu đen dáng dấp như rồng từ lòng bàn tay bắn nhanh mà ra, cuốn bay đá lớn.
- Ầm ầm!
Đá lớn bị năng lượng vô cùng hung mãnh của Tô Dật chấn động hóa thành bột mịn, bay ra bốn phía trong không gian gió lớn, khí tức đáng sợ chấn động hư không, gió lớn cũng theo sóng chấn động càng lạnh thấu xương.
- Vèo vèo.
Trong khoảng thời gian ngắn, bảy tám hòn đá lớn bay thẳng về phía Tô Dật.
- Không được! Đá bay càng ngày càng nhiều!
Tô Dật chân đạp hư không, ánh mắt trầm xuống, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công trên thân toàn lực vận chuyển, thả ra khí tức uy nghiêm hủy diệt.
- Ầm.
Từng đạo nguyên khí hỏa thuộc tính bắt đầu khởi động, thân ảnh Tô Dật nhanh như điện, Phù Diêu Bách Biến bộ thay đổi liên tục, không ngừng tránh né tảng đá vụn nhỏ.
Hai tay Tô Dật hội tụ nguyên khí, trong chưởng ấn phảng phất tràn ra hỏa diễm, khí tức vàng đen bốc cháy hừng hực trong không khí chung quanh, một chưởng tiếp một chưởng đánh về đá lớn đang không ngừng bay tới.
- Hỏa Ảnh quyền!
Từ trong lòng bàn tay không ngừng áp súc khí lưu, như ẩn chứa sức nóng vô cùng, sau đó bành trướng, hỏa mang lao vùn vụt đánh vào trên thân đá lớn, nổ tung như đạn pháo!
- Ù ù!
- Ầm!
Sấm sét nổ vang, cương phong đá lớn cùng chưởng ấn Tô Dật đụng nhau, giống như là một ngọn núi lửa nhỏ bùng nổ khí tức bá đạo lập tức nổ tung, khí lưu như vòi rồng xao động không thôi.