Chương 1494
Trăng thanh gió mát, ngôi sao chiếu rọi, ánh trăng như một tấm lụa xuyên thấu qua nhánh cây hình thành từng quầng sáng lốm đốm, mây mù khí lưu chiếu rọi, gió thổi nhẹ đung đưa.
Tô Dật cũng tìm một khối đất bằng, dựa lưng vào đại thụ, thổ nạp điều tức, toàn lực vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công, hào quang đỏ thắm mơ hồ như chim thần xuất thế, như rồng gầm phượng ngâm.
Ánh sáng hội tụ quanh thân chấn động, mang theo khí tức uy nghiêm hủy diệt, phát ra uy áp hủy diệt bá đạo không gì sánh nổi, tràn ngập khí thế kinh người, một bóng người gầy gò mạnh mẽ rắn rỏi thần uy lẫm liệt dưới ánh trăng.
Khủng bố ngập trời, khiến những Man Yêu Thú rừng rậm nơi xa cũng phải run rẩy bất an, cảm giác được nỗi sợ hãi khủng khiếp phát ra từ trong lòng, trong rừng thú rống trầm xuống.
So với Nguyên Chân cảnh của Phong Kỳ Nhi thì Thái Hư Thâm Hải của Tô Dật đã đạt được đến trọn vẹn, nguyên khí liên tục không ngừng từ nguyệt quang linh khí hội tụ đan điền.
Sau khi Thái Hư Thâm Hải tu luyện thành công, khí hải đan điền Tô Dật đã sớm hóa thành Thần Hải vô tận, nguyên khí trong cơ thể bành trướng, so với tu vi cùng cấp mạnh hơn rất nhiều.
Thủ ấn Tô Dật vừa thu lại, miệng phun ra một ngụm trọc khí, năng lượng thiên địa tràn đầy trong cơ thể, trực tiếp chuyển hóa thành nguyên khí toàn thân, cảm giác mỏi mệt trong người đã được khôi phục không còn chút gì.
Ánh mắt Tô Dật phục hồi trong suốt, Phong Kỳ Nhi bên cạnh vẫn còn đang ngồi điều tức, từ lúc này đến khi trời sáng còn đến một canh giờ.
Nhìn những ngôi sao sáng chói trên trời, Tô Dật bắt đầu có chút xuất thần, lập tức tìm một chỗ cách không quá xa Phong Kỳ Nhi ngồi xuống.
U Lan bầu trời xanh thẳm, từng ngôi sao tỏa sáng lập lòe, ngắm lâu một chút, nó cực kỳ giống với ánh mắt của những người trong lòng Tô Dật.
Hắn hồi tưởng từ lúc bắt đầu rời đi, từ Man thành đến Man Yêu rừng rậm, từ Thần Kiếm môn đến Hỗn Loạn vực, hắn đã từng hôn Liễu Nhược Hi một cái, tự mình lưu phong Man Yêu lâm, đã đi qua thiên sơn vạn thủy, cho dù là gặp khó khăn thế nào hắn cũng chưa bao giờ từ bỏ. Hắn đã từng đấu với Thánh sơn, chinh chiến khắp nơi, sáng lập Bá Vương tông, tất cả lộ trình đã đi qua hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Thánh sơn, Tô Dật nghĩ đến Thánh sơn khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh. Từng hành vi ghê tởm của Thánh sơn, hắn muốn ngày nào đó sẽ phá bỏ tông môn này, diệt toàn bộ người của chúng.
Nhưng nghĩ đến thân ảnh kia, cùng những thư tín lưu lại cho hắn, Tô Dật có chút cảm giác không giải thích được.
Nhớ đến lúc trước, năm huynh đệ hăng hái trên Thánh Vũ đại hội, dương danh thiên hạ, hắn cũng đạt được xưng hào Thiên Kiêu Vương.
Hiện tại Hư Trần, Viêm Lân không biết tung tích nơi nào, Tô Dật tin tưởng chỉ cần hắn đủ cường đại, nhất định có thể xông ra khỏi thế giới này, đoàn tụ cùng những huynh đệ của hắn.
Còn những người Tô gia thực lực yếu kém kia thì sao?
Tô Uyển Nhi, Vương Thượng Vũ, bọn họ vì hắn mà tiến vào Man Yêu rừng rậm, gian nguy vô vùng, hết thẩy bọn họ đều là người tốt với hắn.
Không biết bọn họ có khỏe không? Nghe nói khi thu phục Man Yêu yêu thú thì có một lão bà mang Tô Uyển Nhi đi, cũng không biết hiện tại trải qua thế nào?
Trăng dần che khuất, một đêm không ngủ.
Lần thí luyện này cũng xem như giải trừ tâm ma của Phong Kỳ Nhi, còn hắn có thể hiểu được sâu hơn về võ đạo, như thế nào là đạo? Như thế nào là thiên? Như thế nào là người?
Nơi xa, thú rống như sấm rền, từ bốn phía lan tràn mà ra, truyền đến nơi xa, liên tục, thật lâu không dừng lại.
Chùm sáng thần bí trong đầu Tô Dật như thường lệ phát ra khí tức thần bí Thái Cổ xa xăm, lần đầu tiên Tô Dật ngồi suy nghĩ đến những kỳ ngộ mà hắn gặp phải, ngay cả thí luyện lần này.
Hắn phát hiện, thí luyện lần này so với Triệu Linh bí cảnh, Thánh Vật bí giới, thì nơi này linh khí dồi dào hơn nhiều.
Mà nơi này cũng không giống tử tích, từ khi đến cho đến khi bị ép tiến vào rừng rậm, từ rừng rậm đến chân núi nhìn cự ly rất ngắn nhưng đều hung hiểm không bình thường, lần đầu tiên Tô Dật cảm thấy bị người ta nắm trong tay.
- Chẳng lẽ hết thẩy những chuyện này đều bị người ta khống chế sao? Hay nó vốn là một thần thức bí cảnh.
Suy nghĩ thật lâu Tô Dật nhận định sức mạnh của mình còn chưa đủ mạnh mẽ nhưng vẫn tự hào đang tranh đấu, vật lộn với bầu trời này.
Chỉ có bao trùm thế gian, trở thành cường giả tuyệt thế mới có đầy đủ sức mạnh. Nếu hôm nay bản thân hắn đủ cường đại, cũng sẽ không bị kềm chế trong bí cảnh này.
- Suy nghĩ gì thế?
Âm thanh dễ nghe từ trong đầu truyền ra.
- Thiên Tuyết, ngươi có người chính mình phải bảo vệ không?
Tô Dật xoa xoa cằm hỏi.
- Người bảo vệ? Tộc nhân của ta đã sớm không còn.
Giọng Linh Thiên Tuyết đờ ra, hai mắt màu hổ phách như có chút thảm thiết, nhẹ nhàng nói.
- Thật xin lỗi!
Tô Dật nhớ khi đó đại chiến cùng ma xà Băng Hỏa song đầu. Linh Thiên Tuyết từng nhắc đến mối thù diệt tộc của nàng, từ khi tự bạo Yêu Đan, ân oán biến thành khói bụi.
- Ngươi... Ngươi thật sự không giống lúc trước.
Linh Thiên Tuyết nhẹ nhàng nói.
- Trở nên đẹp trai hơn sao?
Hai mắt Tô Dật sáng lên, đắc ý hỏi.
- Không, ngươi vẫn vô sỉ như thường.
Linh Thiên Tuyết nghe nói tức giận trả lời.
Tô Dật nghe xong cười hắc hắc, liền nhìn qua cây cỏ cũng không nói nữa.
Một lúc sau, Tô Dật hỏi đến nơi Tô Thiên Tước hạ lạc.
- Con gà kia sao? Ngươi yên tâm đi, khí tức của nó ta có thể cảm giác được, là một Chí Tôn Yêu tộc chân chính, sẽ không có chuyện gì đâu.
Tô Dật nghe nói vậy, tảng đá đè nén trong lòng cũng rơi xuống, hắn lúc nào cũng nhớ đến con gà con luôn tự cho mình là siêu phàm kia.
- Vậy còn ngươi, đến lúc nào mới có thể khôi phục?
- Còn sớm, lần trước tiêu hao quá nhiều sức mạnh, hiện tại ta chỉ khôi phục được thần thức thôi.
Linh Thiên Tuyết thật thà nói.
- Nếu không phải gần đây tu vi của ngươi trở nên mạnh mẽ, chỉ sợ ta cũng không tỉnh lại sớm như vậy.
Linh Thiên Tuyết nói với Tô Dật, bản thân nàng còn khá yếu ớt, cần mượn sức mạnh của hắn, củng cố Yêu Đan, khôi phục linh hồn rồi mới có thể khôi phục nhục thể, ba quá trình thiếu một cái cũng không được.
- Trước tiên ngươi cứ tu luyện cho tốt đi, chỉ khi tu vi ngươi tăng cao, thì đối với ta mới có ích được.
Tô Dật nghe nói vậy hai mắt lóe lên tinh mang, ánh sáng rực rỡ khẽ nói.
- Ngươi yên tâm, Thiên Tuyết, ta sẽ mau chóng cường đại, sẽ không mượn sức mạnh của ngươi nữa, từ nay về sau, ta muốn bảo vệ ngươi, quan tâm ngươi.
Trong lòng Linh Thiên Tuyết run lên, đã trải qua nỗi thống khổ diệt tộc, vốn nàng đã không còn mong muốn gì, cũng không bận tâm đến những chuyện khác nhưng trong lòng nổi lên từng cơn sóng chập chùng.
- Vậy bước kế tiếp ngươi định thế nào? Bí cảnh này vô cùng quỷ dị, chỉ sợ không đơn giản đâu.
Linh Thiên Tuyết nhanh chóng chuyển đề tài, dò hỏi.
- Trước tiên cứ nghĩ biện pháp rời khỏi bí cảnh này đã, xem rốt cuộc có cơ duyên gì, còn lại tính sau.
- Hô.
Phong Kỳ Nhi bên cạnh sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, bình thản trầm ổn, vừa nhìn thấy Tô Dật, cười nói tự nhiên, yếu ớt nói:
- Tô Dật ca, ta chuẩn bị xong rồi, khi nào chúng ta xuất phát?
Sắc trời hơi sáng, gió mát sớm mai mang theo giọt sương bao phủ núi rừng.
Đưa mắt nhìn về nơi xa, một vòng thái dương mới nhô lên, tia ánh nắng ấm áp đầu tiên bắt đầu chiếu rọi.
Lần thí luyện này mang đến cho Tô Dật quá nhiều cảnh tượng hung hiểm, hắn hít sâu một hơi, phất tay nói:
- Đi thôi!
Nói xong, Tô Dật hội tụ nguyên khí dưới chân, bay lên không trung mà đi, thẳng về phía sườn núi, cổ mộc ven đường như chiếc cầu, cứng cáp hữu lực, hướng lên trời cao, thẳng tắp mà đi.