Chương 1495
Sơn lâm bị gãy đột ngột, quỳnh lâm ngọc thụ, cổ thụ che trời, giữa sườn núi cây cối che phủ rậm rạp.
Ánh sáng rạng đông chiếu rọi xuyên thấu qua táng cây dày đặc, nhìn rõ tầng rêu thật dày lốm đốm.
Sườn núi u ám vắng vẻ, từ trên xuống dưới, rừng rậm xanh biếc mênh mông một sắc màu xanh biết, dưới nắng sớm chiếu rọi như phủ thêm một tầng kim sa vàng mỏng.
Những yêu thú trong rừng, lẳng lặng bí mật ẩn nấp một nơi nào đó, chờ đợi con mồi tiến vào trong khu vực, trong rừng ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Bỗng dưng, giữa rừng núi một trận rung động, một nam một nữ bên trong cổ mộc rậm rạp nhanh chóng xuyên thẳng qua, đó chính là Tô Dật cùng Phong Kỳ Nhi.
Vài chiếc lá xanh ứng theo âm thanh rơi xuống, lại nhanh chóng bị khối lửa đốt cháy, trên không trung hóa thành những khói bụi lụi tàn.
Nguyên khí thuộc tính hỏa bao phủ trên người Tô Dật, ánh sáng tràn ngập, thần huy bồng bềnh.
Quanh người Tô Dật mơ hồ như có âm thanh sấm gió ầm vang, nguyên khí cuồn cuồn nhanh chóng tăng lên, mang theo uy áp hiển hách. Chân Tô Dật đạp Phù Diêu Bách Biến bộ, dẫn đi phía trước, Phong Kỳ Nhi theo sát phía sau, như sợ mất dấu Tô Dật.
- Xào xạt.
Tô Dật như một ánh lửa xuyên tới xuyên lui trong rừng rậm, toàn bộ thương khung thiên địa rừng rậm trở nên nóng rực, một đêm qua đi hơi nước tích tụ đều đã bị hỏa đoàn hóa thành mây mù phiêu tán.
Trong nháy mắt, liệt diễm bao phủ, uy áp hiển hách, hoa cỏ ven đường trở nên khô dại, cổ mộc cháy xém, mang theo hủy diệt đủ để đốt cháy mọi thứ, cuồn cuộn đi về phía đỉnh núi.
- Gào gào, hống…
Man Yêu Thú bốn phía tranh giành đánh tới chớp nhoáng, tất cả đều bị luồng yêu cổ yêu không tà, khí tức lăng uy chí tôn trên cơ thể Tô Dật rung động đến sợ hãi. Một số Man Yêu Thú có tu vi hơi thấp trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, sợ hãi vô cùng, thấp giọng rống giận.
- Rầm rầm rầm.
Thoáng chốc, Tô Dật cùng Phong Kỳ Nhi đã leo lên khoảng cách khá cao.
Thời khắc này Tô Dật toàn lực vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công, nguyên khí trong cơ thể hạo hãn vô cùng, đang lấy tinh thần hăng hái leo lên nơi cao nhất của ngọn núi.
Chốc lát trôi qua, nơi gần sườn núi, Hỗn Nguyên Chí Tôn công trong cơ thể Tô Dật bỗng sinh ra khác thường, càng đi lên đỉnh núi, Tô Dật càng cảm giác có áp lực vô hình uy áp hắn, tăng sức nặng đè áp, khiến cho hắn không có cách nào tiếp tục tiến lên.
Lúc này, toàn bộ sơn phong khí tức mờ mịt chập chờn, mây đen chậm rãi tụ hội trên đỉnh núi.
Quay đầu nhìn mày xinh đẹp Phong Kỳ Nhi nhíu lại, mồ hôi trong suốt chậm rãi nhỏ giọt xuống hai bên má, nàng đang cố gắng tiến lên, ngoại trừ phương diện tốc độ có vẻ hơi cố sức, còn lại không có dấu hiệu gì khác.
Tình huống kỳ quái này khiến Tô Dật nhớ đến tình cảnh trong Vạn Kiếm đại hội ở Đăng Thiên Thai.
Không kịp suy nghĩ, trong lòng Tô Dật bỗng nhiên sinh ra một một cổ bất khuất, năng lượng nguyên khí dưới chân phát ra, quanh thân nhấc lên kình sóng vô biên, nguyên khí trong cơ thể trải rộng du tẩu khắp kinh mạch, không gian chập chờn mạnh mẽ bộc phát.
- Vậy thì tới đi.
Năng lượng ngọn núi cản trở, hết lần này đến lần khác kích phát ý chí chiến đấu bất khuất trong lòng Tô Dật, chiến ý hừng hực bành trướng, muốn cùng thiên công so độ hào hùng lẫm liệt.
Một đêm trước Tô Dật đã nhìn rõ nội tâm, khiến hắn có thể cảm ngộ, vì bảo hộ người trong lòng, không phục trời, không phục đất.
Bất khuất mà kiêu ngạo.
Phong Kỳ Nhi tự mình xông thẳng lên phía trước, nhìn thấy những điểm kỳ quái xung quanh trong lòng kinh hãi vô cùng, nhìn bóng lưng thẳng tắp Tô Dật ở phía trước, lập tức gia tăng tốc độ.
Phong Kỳ Nhi không biết trên người Tô Dật mang theo áp lực nặng nề.
Áp lực này mạnh chưa từng có, đỉnh núi này nằm ở trung tâm toàn bộ dãy núi, linh khí dồi dào, là tòa sơn mạch áp lực nặng nề nhất.
Lúc này trên người Tô Dật tựa như có cả một ngọn núi ép xuống, mỗi bước chân hắn trèo lên đỉnh như có chút cố hết sức, mỗi một bước chân bắt đầu khẽ run lên.
Nguy phong sừng sững, bốn phía hư không tràn ngập khí tức khủng bố, kèm theo mây đen từng trận, thiên địa mờ mịt có chút không bình thường.
Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công đến cực hạn, nguyên khí trong cơ thể sôi trào mãnh liệt, áp lực vô hình bên ngoài cũng không giảm bớt bao nhiêu, ánh mắt Tô Dật thâm thúy, hiện lên một đạo tinh mang. Hiện tại trong người Tô Dật có Kim Cương thể hộ thân, Kim Long tinh hồn hộ thể, Thái Hư Thần Hải cuồn cuộn không dứt, Thiên Nguyên Yêu Hồn dồi dào cường đại, Đăng Thiên Thai ngày trước không thể so sánh được.
Vẻ mặt Tô Dật hơi tái có mang theo vài phần kiên quyết, cắn răng tiếp tục leo về phía trước.
Một bước, hai bước, ba bước.
Phong Kỳ Nhi cũng từ từ phát hiện ra tốc độ của Tô Dật dần giảm xuống, đuổi theo đến bên cạnh Tô Dật, nàng thấy sắc mặt hắn tái xanh, năng lực toàn thân quang mang hừng hực, như một vòng mặt trời sáng chói. Bốn loại ánh sáng thuộc tính trên người bao phủ xen kẻ, cố sức từng bước một có chút không bình thường, nhưng vẫn đang cố leo lên núi.
Ánh mắt Phong Kỳ Nhi chớp động, cũng âm thầm bắt đầu vận chuyển thuộc tính nguyên khí, vì Tô Dật hộ pháp, đi theo phía sau.
Tô Dật ngước mắt nhìn, giờ phút này quanh thân hắn kim quang bao phủ, Phong Kỳ Nhi theo sát phía sau, Tô Dật cảm giác được, tất cả lực ép đều nhắm vào hắn.
- Đến đi!
Ngay cả một ngọn núi cũng không thể chinh phục nói gì san bằng Thánh sơn, nói gì xé nát Huyết Dương tông.
Tô Dật lần nữa nhấc chân, lúc này đã leo lên một nửa ngọn núi.
Cả ngọn núi mây đen bao phủ, khí tức chập chờn, bắt đầu trở nên run rẩy. Một luồng uy thế thật lớn bao phủ lên nó, mơ hồ như có tiếng sấm nổ mạnh bốc lên.
- Ầm ầm!
Tiếng sấm to lớn trầm đục vang lên, tiết tấu kèm theo bước chân Tô Dật bước lên như muốn đập nát màn trời, như Thiên Cổ chốt đánh.
Trong lúc mơ hồ, trời đất biến sắc, Tô Dật gầm nhẹ run rẩy trong sự dao động của năng lượng kim quang rạng rỡ, tự dưng làm lòng người chấn động, sợ mất mật.
Trên hư không, kình sóng vô biên tràn ra khí tức mịt mờ ngập trời, chăm chú siết chặt trên người Tô Dật.
Tô Dật hơi cắn răng, vẫn như cũ ưỡn thẳng sóng lưng trèo lên đỉnh núi, thân thể gầy gò giống như trường thương đứng thẳng.
Cùng lúc, nguyên khí trong cơ thể Tô Dật không còn giữa lại chút gì, toàn lực phun trào, nguyên khí Thái Hư Thần Hải dâng lên, xông khắp toàn thân.
Hỗn Nguyên Chí Tôn công không ngừng vận chuyển, Kim Cương thể cùng quang mang Thiên Nguyên Yêu Hồn cũng đến cực hạn.
- Tiếp tục.
Trong lòng Tô Dật quát to một tiếng, Kim Cương thể, da thịt cơ thể Tô Dật lúc này trong suốt sáng lấp lánh, nguyên khí bao phủ như một thần vòng bảo hộ, thần huy chập chờn.
Tô Dật như một chùm ánh sáng chói mắt, chiếu sáng rạng rỡ.
Trong lòng Phong Kỳ Nhi như thao thiên cự lãng, nàng hiểu rõ lúc này Tô Dật đang gặp phải thử thách to lớn, theo hắn từng bước tiến lên, ánh sáng trong suốt như một đám lửa rung động.
Sức lực vô biên như bất cứ lúc nào cũng có thể đè sập Tô Dật.
⚝ ✽ ⚝
Phía trên sườn núi cạnh biển, tàn dương như máu.
Nắng chiều chống chất đầy trời, nhuộm chân trời thành mảng lớn tử sắc yêu kiều.
- Ầm ầm.
Bầu trời như vỡ toang, tiếng động ầm vang không dứt, phía trên thương khung, rung động không ngừng.
- Vù vù~~~
Khí tức mờ mịt như được bao phủ bởi một lớp vỏ bọc, bao phủ toàn bộ sườn núi cạnh biển, một thế giới nhỏ bé, một đám mây đen dày đặc chậm rãi hội tụ mà thành.
Hư ảnh một cậu bé khoảng sáu bảy tuổi, hai chân khoanh lại, ánh mắt hơi khép hờ nhìn qua mây đen, thiểm điện như ẩn như hiện xuyên thẳng qua, hít sâu một hơi nói.
- Bằng lão, hắn đã qua một nửa rồi, chúng ta cũng chuẩn bị bắt đầu thôi.
Nói xong nhìn về phía bờ biển, lúc này Tô Dật cũng chịu đựng khí thế ngập trời.