← Quay lại trang sách

Chương 1496

Chỗ cao nhất trên đỉnh núi, Tô Dật cũng dần đi được hai phần ba, một luồng uy áp đến từ viễn cổ bao phủ toàn đỉnh núi, uy áp hiển hách bao phủ tràn ngập sang ngọn núi khác.

Trời cao oanh động, khí thế ngập trời khiến người ta phải rùng mình sợ hãi, tử quang Thiên Nguyên Yêu Hồn tràn ngập, Kim Long tàn hồn kim quang chói sáng, trong lúc mơ hồ phát ra tiếng long ngâm.

Phong Kỳ Nhi sợ đến ngây người, cảnh tượng trước mắt thật sự quá đáng sợ.

- Kỳ quái, đây là thiên địa dị tượng mà đại trưởng lão đã nói qua.

Bước chân Phong Kỳ Nhi ngừng lại, lập tức ánh mắt chăm chú nhìn Tô Dật, lo lắng hiện rõ.

Thiên địa dị tượng này là do Tô Dật mang tới, là Tô Dật đưa tới thiên địa dị tượng.

Mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.

Linh Thiên Tuyết bên trong cơ thể Tô Dật càng khiếp sợ hơn, không chỉ vì năng lượng mạng mẽ Nguyên Hư cảnh cửu trọng mà Tô Dật phát huy ra, quan trọng hơn là nhìn thấy ý chí linh hồn bất khuất trong cơ thể hắn.

Trong lòng Linh Thiên Tuyết vô cùng sợ hãi, đã đến thời khắc mấu chốt trèo lên đỉnh, hiện tại chỉ im lặng không nói mới là ủng hộ lớn nhất đối với người thanh niên này.

Trong chốc lát, tiếng sấm sét nổ oanh động, yêu thú bốn phía nhao nhao quỳ xuống, cây cỏ sinh linh, co rúm lại không ngừng.

Chỉ có Tô Dật, ánh mắt u lãnh thâm thúy, không chút sợ hãi.

Hiện tại chỉ có bản thân Tô Dật mới có thể cảm giác được uy áp cuồn cuộn không dứt, như sức nặng của toàn bộ ngọn núi này đè áp lên người hắn, không chỉ muốn đè áp thân thể hắn mà còn cả tinh thần hắn nữa.

Đối mặt với uy áp vô tận, màu đỏ thẩm trên mi tâm Tô Dật lướt đi, Hỗn Nguyên Chí Tôn công trong cơ thể vẫn liên tục không ngớt, một luồng khí tức trấn áp không dung một lần nữa tuôn ra.

Lúc này Tô Dật giống như vương giả chí tôn bễ nghễ thiên hạ, có ngạo khí uy áp tứ hải, cương phong hư không bạo phát, thổi áo Tô Dật bay phần phật.

Đã đi được ba phần tư.

Ánh mắt hắn hừng hực như mặt trời, quanh thân hắn thuộc tính quang mang như một vòng gia thân, mang theo uy nghiêm hủy diệt tiếp tục tiến lên.

Lúc này trong cơ thể Tô Dật như có một chùm ánh sáng mạnh mẽ phát ra một vầng mặt trời chói lọi, cháy hừng hực, khiến quang mang quanh thân hắn càng thêm lóa mắt.

Chùm sáng thần bí quang huy dập dờn, mang theo một luồng khí tức uy nghiêm hoàng giả, chống lại trọng áp của đồi núi.

- Tê ù ù…

Còn mười bước nữa.

Hư không chấn động, sấm sét vang vọng, mây đen cuồn cuộn, âm vang muốn điếc tai, trong lúc mơ hồ tiếng sét vẫn vang dội không ngừng nghỉ trên trời cao, điên cuồng chấn động, như thiên thần cảnh cáo.

- Xì xì.

Tóc Phong Kỳ Nhi bị thổi phồng lên, trong mắt như có ánh lửa phun trào.

Tô Dật dậm chân, ngẩng đầu mà bước, trong con ngươi tuôn ra dũng cảm kiên quyết, màu đỏ thẫm tràn ngập, từng bước mà lên.

Mười bước! Chín bước! Tám bước!

Chân đạp trên đất, người thiếu niên trước mắt này như một chiến thần đăng lâm, từng bước, đung đưa bước lên từng bước một, mỗi một bước đều tạo nên một rãnh sâu hoắm trên mặt đất, trong giây lát, trên mặt đất tạo thành những khe như mạng nhện chậm rãi lan tràn mà ra.

Cương phong lẫm liệt, thiên địa rung chuyển.

Tốc độ Tô Dật càng ngày càng chậm, bên trong mây đen tiếng ầm vang không dứt, như là thiên âm không nghĩ, thiểm điện xuyên thẳng qua, hồ quang điện phun trào, giống như bất cứ lúc nào đều có thể nện xuống.

Mỗi bước chân Tô Dật đều mang theo sự đè ép thật lớn, núi rừng rung chuyển, hư không chớp động.

Trọng áp vô hình đã áp bách lên thân thể Tô Dật lay động, sắc mặt trắng bệch, chỉ có Tô Dật ở phía dưới trọng áp mới hiểu rõ tình cảnh của hắn nhất, hắn phải dùng ý chí thế nào để trèo lên đỉnh.

- Lên!

- Ầm!

Cổ họng Tô Dật phát ra tiếng rống thật to, khí thế to lớn như trường hồng quán nhật, trong mắt quang mang lần nữa hừng hực, một chân đạp mạnh mặt đất bước lên.

- Ba bước!

Trong chớp mắt, mây gió đất trời biến sắc, khí tức tối tăm ngột ngạt đến cực điểm, tiếng sấm lao nhanh gào thét như thẩm phán thần ma phán quyết cuối cùng, làm người ta khiếp đảm.

Thân thể mềm mại của Phong Kỳ Nhi phát run, hai mắt ngập nước, song quyền nắm chặt, ở phía sau Tô Dật nàng chân chính cảm nhận được quyết tâm cuả hắn lớn thế nào.

- Tô Dật đại ca, ráng chịu đựng, cố lên.

Phong Kỳ Nhi hô lớn một tiếng, cương phong lăng liệt, tiếng gầm giờ phút này bị sấm chớp rền vang bao phủ, theo địa thế khuếch tán toàn bộ đỉnh núi.

Tô Dật vẫn còn kiên trì, nguyên khí dưới chân cuộn trào.

Nhưng khóe miệng hắn đã bắt đầu tràn ra máu tươi, uy áp một lần nữa đánh tới, nghiền ép đến chỗ sâu trong linh hồn, muốn trực tiếp đập vụn linh hồn, ma diệt!

Lúc này, Tô Dật đã không còn kịp thở.

Nhưng hắn cắn răng tiếp tục từng bước từng bước dậm chân tiến lên, một bước tiếp một bước, khí thế ngập trời, thiên địa cũng không yếu thế, bại ép đến cùng cực.

Uy áp mênh mông bát ngát, chỗ nào cũng có, đuổi đi không rời, không thể ngăn cản!

- Lui.

Khí thế quanh thân Tô Dật hiện lên ngập trời, đẩy Phong Kỳ Nhi lui vài dặm.

Toàn thân Tô Dật to bị điện hồ vây quanh, hắn phun ra máu tươi, trên thân quang mang ảm đạm.

Quần áo hắn đã sớm bị điện hồ thiêu rách tươm, từ trong ra ngoài, da thịt dưới ánh sáng long lanh bắt đầu xuất hiện rạn nứt.

- Phốc!

Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi thật lớn, trong lòng Linh Thiên Tuyết như nổi lên thủy triều, nàng biết Tô Dật đã bị thương, nàng cũng biết được thì ra nhân loại tu vi cấp thấp kia lại mạnh mẽ đến vậy, chiến ý bành trướng, chiến hồn bất khuất.

- Một bước cuối cùng.

Bên trên hư không, thiên lôi cuồn cuộn, điện hồ sáng chói đến trắng bệch như hội tụ thành cầu, lôi cuốn lấy khí thế ngập trời, đáng sợ vô cùng giống như là muốn hủy diệt vạn vật sinh linh!

- Không cần tiếp tục!

Trong nội tâm Linh Thiên Tuyết la lên, hiện giờ khuôn mặt nàng trắng bệch, mắt đầy sóng nước sương mù, nàng sợ trông thấy hình ảnh Tô Dật bi thảm bị lôi đình trấn áp, giống như nàng không nguyện ý lần nữa trải qua chuyện tộc nhân của mình chết thảm trước mặt.

- Đây là thiên uy, là cảnh cáo!

Linh Thiên Tuyết la lên nhưng tiếng của nàng đã bị cương phong đầy trời nuốt mất, bên trong thiên địa chỉ có âm thanh ầm ầm túc sát.

Thời khắc này Tô Dật bị thương đến cực hạn, thân thể hắn bắt đầu còng xuống, máu tươi từ những khe trên người tràn ra, hắn giống như một người máu.

Chỉ có nguyên khí thuộc tính quang mang còn nóng rực tỏa sáng, như một thiếu niên sát thần cùng sát ý vô tận.

Một bước cuối cùng này giống như rãnh trời, là khảo nhiệm lớn nhất đối với hắn.

Tô Dật không biết tại một nơi trên hải nhai, còn có một lão giả thần bí chăm chú nhìn hắn, và bên cạnh lão cũng có một người, một đứa bé, cũng đang trải qua lôi đình uy áp như hắn.

Trong chớp mắt, gió giục mây vần, sơn hà cự chiến.

Trên hải nhai, mây đen sấm sét đánh xuống, hồ quang điện sáng chói như gió lốc bạo lướt về phía đứa bé, điện quang vô cùng vô tận, mang theo uy lực lôi điện sắc bén, như muốn nuốt cả hải nhai, hủy diệt hết thẩy.

Ánh mắt lão giả thần bí lộ ra tinh quang, nhìn hai bên trải qua lôi kiếp ngập trời, mắt nhìn không chớp.

- Đến rồi.

Bên ngoài toàn thân Tô Dật, kim sắc quang mang đỏ lên, chân đạp sơn phong, eo thẳng tắp, đứng sừng sững trong núi, như một chiến thần, thần uy hiển hách vô cùng vô tận.

- Hống!

Hồ quang điện cuồn cuộn hội tụ thành cầu, mang theo thiên uy, trong vô biên vô tận mãnh liệt đè xuống, đem hư không thôn phệ, vỡ nát trên thân đứa bé.

- Đến rồi.

Tô Dật cùng đứa bé đồng thanh một lời, cùng hô lớn.