← Quay lại trang sách

Chương 1510

Mà trong lồng ánh sáng vàng kia, Tô Dật được dòng nước ấm tẩm bổ, trong cơ thể nguyên khí Thái Hư Thần Hải nguyên khí tràn đầy, da thịt mơ hồ hiện lên thần vận, cả người bắp thịt cũng tràn đầy lực lượng to lớn. Hắn biết đây là quà tặng sau cùng của Kim Sí Đại Bằng, hắn cũng đem tại lòng ánh sáng bảo hộ rời khỏi bí cảnh, Tô Dật chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Lần nữa Tô Dật mở mắt ra, không gian sóng gợn chấn động, Tô Dật theo không gian sóng gợn đi ra, mới phát hiện mình đã trở lại gần mặt hồ, nhưng cũng không phải mặt hồ nơi gần chỗ tiến nhập bí cảnh, mà là một bên khác của mặt hồ.

Trong lòng Tô Dật cảm động vô cùng, vốn Kim Sí Đại Bằng nói cơ duyên sau cùng chính là tiễn hắn cách nơi tiến vào, xa chỗ nhân sinh ồn ào, động tĩnh không ngừng, nhất là nơi ra vào bí cảnh, các tông môn ở bên mặt hồ dẫn phát tranh chấp.

- Không biết Ngụy Hồng trưởng lão cùng mấy người kia có ra khỏi bí cảnh chưa?

Tô Dật thầm nghĩ đến những người Thương Vân điện ngã xuống nơi rừng rậm trong bí cảnh, nhìn mặt hồ vọng ra âm thanh không ngừng, ánh mắt Tô Dật run lên, trong lòng quyết định rời khỏi nơi đây trước, rồi tính sau.

Lần này hắn và Tiểu Soái thu được cơ duyên lớn nhất, thực lực tăng lên khá nhiều.

Hiện nay, Tô Dật tu luyện thành công Nguyên Dương Thiên Long Cốt, thực lực nhục thân tăng gấp bội, thực lực Nguyên Hư cảnh cửu trọng, trong vòng ba mươi tuổi đã không hề có đối thủ, thế nhưng cũng cùng Huyết Dương tông kết thâm cừu như biển.

Thánh Sơn, Huyết Dương tông, Cửu Tinh cốc.

Từng ngọn núi tạm thời hắn không thể vượt qua, chỉ có thể không ngừng tăng cường thực lực, mới có thể đem những mục tiêu này đạp dưới chân.

- Nơi đây không thích hợp ở lâu, vì ngăn ngừa tranh chấp, hay cứ trở về tông môn trước.

Dứt lời, Tô Dật tìm một chỗ, mở ra không gian thần bí, đi vào kiểm tra tình huống Tiểu Soái khôi phục thế nào rồi.

Chỉ thấy Tiểu Soái vẫn nằm mê man bên trong, quanh thân khí cơ yếu ớt, hắn liếc mắt nhìn Tô Tiểu Soái thật sâu.

Tô Dật lo lắng Huyết Dương tông còn có thể tìm kiếm hắn, để thuận tiện, đành phải tiếp tục để cho Phong Kỳ Nhi ở lại không gian thần bí.

Khoảng khắc sau, Tô Dật thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, hoá trang thành một người thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi, một mình đi ra khỏi không gian thần bí.

Gần bên mặt hồ, ngay sau đó nguyên khí lồng sáng xuyên qua cây rong rậm rạp trên mặt hồ, đáp xuống vùng đất gần đó, đây vốn là một rừng đầm lầy rộng lớn, đi qua ao đầm, chính là một rừng cây, xunh quanh ao đầm có bụi lau sậy rậm rạp.

- Thì ra ao đầm này lại lớn như vậy, còn có cây cối rậm rạp, thảo nào tung tích bí cảnh khó tìm như vậy.

Tô Dật vừa đi, vừa suy tính, vòng một đường xuyên qua ao đầm, đi tới một ngọn núi.

Nhìn từ xa, ngọn núi gần đó có một đám người đánh nhau, Tô Dật suy nghĩ một chút, quyết định qua bên đó, nơi đây là vùng đất xuất hiện bí cảnh, biết đâu tranh đấu trước mặt có người của Thương Vân điện, nếu có người quen, hắn có thể trực tiếp đi ra.

Tô Dật thu liễm nguyên khí, lén lút nhảy trên một cành cây đại thụ gần đó, lẳng lặng quan sát tình huống đám người bên dưới.

Chỉ thấy bên trong đoàn người, bốn năm người cùng giằng co với một tiểu tử, bốn năm người đều là Nguyên Hư cảnh tầng thứ cao cấp, người cầm đầu hơn hai mươi tuổi, Nguyên Hư cảnh ngũ trọng, rất bất phàm.

Mà đối diện là tiểu tử khí tức nguyên khí Nguyên Hư sơ kỳ, trên người mặc ngự phong chiến khải, chân đạp nguyên khí hóa hình, nguyên khí Phong thuộc tính phun trào.

Mới vừa vào bước vào tu vi Nguyên Hư cảnh đã có thể nguyên khí hư không, trên người tiểu tử cuồng phong gào thét, khóe miệng có máu tươi rơi xuống, hiển nhiên là chịu thương tổn không nhẹ, nhưng không che giấu được vẻ khí khái hào hùng phấn chấn trên khuôn mặt.

Tô Dật nhìn xuống phía dưới, nhìn qua y phục rõ ràng nhận ra được mấy người kia chính là đệ tử Huyết Dương tông, có lẽ hắn chạy trốn làm cho Tất Tôn rất nổi giận, hạ lệnh truy tìm hắn khắp nơi, mà tiểu tử đối diện, khí tức trên người cùng ngự phong chiến khải quen thuộc, không phải Tư Đồ Mục Dương thì còn có thể là ai, ánh mắt Tô Dật có ánh sáng chớp động.

- Tại sao hắn lại ở chỗ này? Lẽ nào Thần Kiếm môn gặp chuyện không may sao?

Ngay sau đó trong lòng Tô Dật run lên, ngưng thần nín thở, nhìn biến hóa phía dưới.

Người cầm đầu, nhe răng cười không ngớt, vẻ mặt xấu xí, trong mắt hiện lên vẻ cười nhạo.

- Thât không tệ, mười lăm mười sáu tuổi Nguyên Hư cảnh, đối với tông môn nào cũng đều là yêu nghiệt thiên tài, đáng tiếc hôm nay ngươi gặp phải Lưu Dương Huyết Dương tông ta.

Sắc mặt Tư Đồ Mục Dương trắng bệch, trong mắt chiến ý bộc phát, nguyên khí trong tay xao động, dưới chân Tư Đồ Mục Dương có một hư ảnh con hắc sắc Đại Bằng giương cánh hư không, hung hăng được nhìn chằm chằm Lưu Dương, cắn răng nói:

- Ta nói, ta không biết người nào là Tô Dật.

- Kha kha... Ngươi không biết Tô Dật, vì sao lại phản ứng lớn như vậy? Không biết hắn nhưng nhất định cũng có liên quan.

Tư Đồ Mục Dương, vẻ mặt bình thản, hít sâu một hơi, chiến ý dâng trào không ngừng, sau người thân ảnh U Hư Hắc Bằng bay lên trời, so với lúc ở vạn kiếm đại hội, không biết hung hãn gấp bao nhiêu lần, hắc bằng mãnh liệt cuộn trào như mây đen che bầu trời nhanh chóng lao xuống, trấn áp Lưu Dương.

Ánh mắt Lưu Dương sắc bén không gì sánh được, nhìn hư ảnh lao xuống mà đến, không vội không hoảng hốt, nguyên khí huyết sắc bên người không gì sánh được, tay vung lên, phía trước người hội tụ một bàn tay huyết sắc to lớn áp tới hư ảnh Đại Bằng, trong lúc nhất thời, kình phong thao thiên, nguyên khí to lớn chập chùng khiến đá vụn bốn phía xao động, rừng cây rậm rạp bị trùng kích hủy diệt hóa thành bột mịn.

Chỉ thấy trong không trung một đường huyết tuyến nhỏ bé xẹt qua, Tư Đồ Mục Dương như bay ngược như bị pháo trùng kích, mạnh mẽ va vào một tảng đá lớn, đập ra hố to dài vài trượng, nhìn thấy mà giật mình.

Bên này, Lưu Dương cũng lùi lại mấy chục bước mới ngừng chân, trong lòng chấn động không hiểu, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi Nguyên Hư cảnh đã như thế này, tới hai năm nữa nói không chừng lại xuất hiện ra Tô Dật thứ hai.

- Lưu Dương sư huynh xử trí, người này như thế nào?

Sau lưng đệ tử Huyết Dương tông nhẹ giọng nói.

Lưu Dương nhìn thân ảnh ngã xuống nơi xa, nghiêm giọng nói:

- Người này thiên tư thật tốt, cho dù không phải là người quen của Tô Dật cũng không thể lưu lại, giết đi!

Nói xong, phất tay một cái ra ngoài, ý bảo mấy thuộc hạ động thủ.

Đúng lúc người Huyết Dương tông chuẩn bị động thủ, Tô Dật che giấu khí tức, chính mình từ trên cành cây nhảy xuống.

Phủi phủi tro bụi trên người, thần tình nghiêm túc nhìn mấy người Huyết Dương tông, ẩn khí tức trên người đến Nguyên Hư cảnh trung giai, ra vẻ bụi đất đầy người.

- Không... Không có ý tứ, ta không cẩn thận rơi xuống, ta đi liền đây, ta đi liền đây!

- Khoan đã!

Lưu Dương nhìn người trước mắt cực kỳ quỷ dị, tu vi khí tức cũng không cao, đi ra phía trước, nhìn Tô Dật.