Chương 1519
Tô Dật nhíu mày, nhìn đất bằng nơi xa Tư Đồ Mục Dương đang ngủ mê man, lại nghĩ đến Tô Tiểu Soái đang khôi phục trong không gian thần bí, nhanh chóng trở về Bá Vương tông, trọng chỉnh thực lực mới là điều hiện tại hắn cần làm nhất.
- Được, sợ chuyện như lần trước diễn ra, ta đưa ngươi một đoạn.
Đường Vọng nhẹ giọng nói.
Trong lòng Tô Dật thay đổi thật nhanh, lần trước Tạ Vô Hư cùng Đường Vọng hộ tống hắn trở về tông môn, trên thực tế là mưu kế của hắn, để hai vị cường giả Nguyên Tông cảnh làm bảo tiêu cho hắn, mà lần này Đường trưởng lão lại chủ động xin đi giết giặc, một ý niệm lóe lên trong lòng hắn.
Tô Dật cũng không cự tuyệt, bản thân hắn đã đứng trước đầu sóng ngọn gió trong Hỗn Loạn vực này, thêm người thêm một phần sức mạnh, nên nhanh chóng đồng ý.
- Có Đường trưởng lão hộ tống, cầu mong còn không được!
Ngụy Hồng, Hồ Khôn, Niếp trưởng lão thấy Tô Dật được Đường Vọng hộ tống, lấy lý do trong tông môn có việc cần nên không dừng lại lâu mà vội vã rời đi.
Trước khi đi, Ngụy Hồng vỗ vỗ vai Tô Dật, nhẹ giọng nói:
- Tô tông chủ, ngày sau nếu có gì cần đến Ngụy mỗ, hãy phái người tới Thương Vân điện báo cho một tiếng, Ngụy mỗ sẽ dốc hết sức hỗ trợ! Nếu như có thời gian, có thể tới Thương Vân điện chúng ta ngồi một chút.
Tô Dật nghĩ đến Thương Vân điện, bên trong não hải lập tức hiện ra bóng dáng quấn quýt của nữ tử Sư Tố Tố, bên trong Triệu Linh bí cảnh mấy lần phá hư khí linh tiểu thú hắn truy đuổi, kém chút khiến hắn cùng Yêu Thần Chiến Khải lỡ mất dịp tốt, lần trước đánh vào cái mông của nàng, tạm thời xem như lợi tức của hắn.
Thanh kiếm gãy trong tay hắn có được từ nàng, theo như nàng nói, vốn thanh kiếm này gọi là Huyết Ma Sát Thần Kiếm, điều này làm cho trong lòng Tô Dật có hứng thú không nhỏ.
Đối với Sư Tố Tố của Thương Vân điện, nói chung chỉ cần đụng đến Sư Tố Tố kia, hắn sẽ không có một ngày vui vẻ.
Ý niệm đến Thương Vân điện ngồi một chút làm cho trong lòng Tô Dật lạnh run lên, lập tức cười lớn nói:
- Có cơ hội sẽ đến, Ngụy trưởng lão, Hồ trưởng lão sau này gặp lại!
Tô Dật nhìn hai người Ngụy Hồng cùng Hồ Khôn đi xa, dần dần hóa thành hai điểm ánh sáng nơi chân trời, phía sau tàn tích loang lổ, biển lửa đầy trời, khí tức nóng bỏng làm cho Man Yêu Thú bôn tẩu chạy trối chết, thú hoảng sợ rống lên bốn phía.
Bỗng dưng, ba đạo quang ảnh vội vã lao tới, chính là Thanh Hoàng cùng Âm Minh nhị hoàng nghe tin chạy tới, tốc độ Nguyên Hoàng cảnh so với Nguyên Tông cảnh chênh lệch không nh. Đám người Thanh Hoàng ở bờ hồ nơi xa đợi Tô Dật xuất hiện, nhưng đã lâu không thấy tung tích, mọi người Thương Vân điện cùng Cửu Tinh cốc nhìn thấy huyết vân xuất hiện liền nhanh chóng rời đi, nên cũng theo chân bọn họ mà tới nơi này.
Từ xa thấy thân ảnh Tô Dật, ánh mắt hẹp dài của Thanh Hoàng lóe lên, quỳ một chân nói:
- Chủ nhân, Thanh Hoàng cứu giá chậm trễ! Xin thứ tội!
Tô Dật đỡ Thanh Hoàng lên, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, nói nhỏ:
- Không sao cả, mấy ngày không gặp, tu vi của ba người các ngươi cũng tiến bộ không ít.
Thanh Hoàng đứng dậy, hít sâu một hơi, nói rõ đơn giản hết thẩy tình huống sau khi tách ra với Tô Dật.
Tô Dật nghe xong, tâm thần khẽ động, ba người lại gặp phải cảnh ngộ như thế.
Mặt như tươi tắn, môi như hoa đào, Âm Minh nhỏ bé sau lưng cắn răng ngà, khẽ gắt nói:
- Cũng do chúng ta đấu cùng Xích Linh Huyền Ngưu kia quá lâu, vốn muốn lấy yêu đan của hắn, ai ngờ lão ngưu kia giả chết, xém chút ba hại ba người chúng ta! Còn làm hại chúng ta đến chậm, xém chút chủ nhân bị Huyết Dương tông bắt đi.
Tô Dật khoát khoát tay, trong ánh mắt nổi lên một tia hàn quang, nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta triệt để kết thù oán cùng Huyết Dương tông, nhất định phải đòi Bá Vương tông trả lại gấp trăm lần.
Ba người Thanh Hoàng yên lặng gật đầu, nghĩ đến Huyết Dương tông, trong lòng trào dâng lên ý niệm sát cơ, Thanh Hoàng nhẹ giọng hỏi:
- Chủ nhân, Kim Bằng truyền thừa thật sự bị ngài đoạt được sao?
Khóe miệng Tô Dật nhếch lên nụ cười thần bí, lần này hắn bên trong bí cảnh tẩm bổ thái cổ long tức, thành công luyện thành Nguyên Dương Thiên Long Cốt, mà người được lợi lớn nhất thật ra là Tô Tiểu Soái. Tiểu Soái bị Kim Bằng bí cảnh hút lấy, Kim Bằng phân biệt ra thân phận Phượng Hoàng huyết mạch của Tiểu Soái, vốn muốn mở ra không gian tìm kiếm truyền thừa đổi thành sức mạnh độ kiếp cho Tiểu Soái.
Hắn dựa vào Hỗn Nguyên Chí Tôn Công mà đi qua Kim Bằng thí luyện, trợ giúp Tiểu Soái độ kiếp thành công, hắn cũng thu được một phần cơ duyên của Đại Bằng, mà nhìn Tô Tiểu Soái vẫn còn nằm trong không gian thần bí, còn chưa hồi phục.
- Xem như là vậy đi!
Thanh Hoàng nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, xem ra chuyến đi bí cảnh lần này, chủ nhân có kết quả thu hoạch tốt nhất.
- Thanh Hoàng, các ngươi đỡ Mục Dương lên, chúng ta nhanh chóng chạy về Bá Vương tông!
Tô Dật nhìn về phía Tư Đồ, trầm giọng nói:
- Được.
Dương Minh cùng Âm Minh đỡ đầu vai Tư Đồ Mục Dương.
- Đường lão, có đám người Thanh Hoàng bảo hộ rồi, Đường lão vẫn muốn đồng hành cùng chúng ta sao?
Tô Dật xoay người hỏi.
Râu Đường Vọng tung bay, khuôn mặt nếp nhăn hằn sâu, như khắc họa năm tháng đã đi qua, thần tình khẽ động, cất cao giọng nói:
- Tô Dật tiểu hữu, lão đầu tử không thể đến Bá Vương tông ngươi ngồi ngồi một chút sao?
- Ha ha.
Tô Dật cười khẽ.
Tô Dật cũng không cự tuyệt, mặc dù không biết được ý đồ chân chính của Đường trưởng lão, nhưng ít ra vẫn không có lòng hại hắn, tu vi Nguyên Tông cảnh vượt qua xa Nguyên Hoàng cảnh, bây giờ hắn lo lắng duy nhất địch nhân là cường giả Nguyên Tông cảnh, nhưng có Đường Vọng, đường trở về cũng bình yên vô sự hơn.
Dứt lời, mấy người khởi động nguyên khí dưới chân, lăng không mà đi, thẳng về phía Bá Vương tông.
Đạp gió mà đi, Tô Dật ngước mắt nhìn phía trước, trong mắt hiện lên ánh sáng kiên quyết.
Đám người Thanh Hoàng theo sát phía sau, phi hành bên cạnh, Thanh Hoàng suy nghĩ nên nói những chuyện đã gặp gỡ cho Tô Dật, hắn con người trên không trung, đi tới bên cạnh Tô Dật, nhẹ giọng nói:
- Chủ nhân, ta cùng Âm Minh Dương Minh từ bờ hồ tới đây tìm ngài, hình như phát hiện một vài chỗ không tầm thường, ta cảm thấy nên nói một chút cho thỏa đáng.
- Hả?
Vẻ mặt Tô Dật vô cùng nghi hoặc.
Lúc Thanh Hoàng, Âm Minh Dương Minh tới, sở dĩ tới chậm, còn có một nguyên nhân, đi tới giữa đường, mọi người nhìn thấy ba người thần bí, hai người đội mũ che mặt, người ở giữa khí chất phi phàm, ba người đều thu liễm khí tức, nhưng vẫn toát ra khí tức Nguyên Tông cảnh.
Ba người đó dường như rất khẩn trương, người ở giữa lặng lẽ quan sát ba người Thanh Hoàng, rồi quay đi, mãi cho đến khi ba người cách xa, Thanh Hoàng cùng Âm Minh Dương Minh mới đạp gió mà tới, như bỏ lỡ chuyện gì đó hệ trọng.
Thanh Hoàng nói rõ khí tức cùng trang phục của người ở giữa cho Tô Dật, nghe xong mày Tô Dật nhíu chặt.
- Người Thánh Sơn?
Trong đầu một giọng nói nhẹ nhàng truyền ra.
- Thiên Tuyết, ngươi cũng cho là như vậy sao?
Trong lòng Tô Dật cũng nghĩ là Thánh Sơn, không giờ khắc nào Tô Dật không đuổi theo mục tiêu, Thánh Vũ đại hội đã qua một năm rồi, tình cảnh lúc trước lần nữa hiện rõ.
Nghe Thanh Hoàng miêu tả, người ở giữa có dung mạo trang phục y hệt Nạp Lan, Linh Thiên Tuyết lại có cùng ý kiến, trong lòng Tô Dật như nổi lên từng cơn sóng.
- Theo miêu tả của Thanh Hoàng, tám chín phần là hắn, bọn họ tới Hỗn Loạn vực làm cái gì? Lẽ nào theo đuổi muốn giết ngươi?
Miệng Thiên Tuyết khẽ mở, trong lời nói hiện tỏ vẻ vô cùng thân thiết.
- Ha ha, ta còn sợ bọn họ không tìm đến ta đấy chứ!
Chóp mũi Tô Dật hếch lên, một luồng ngạo khí theo gió mà sinh ra, áo bào phần phật, khí chất phi phàm.