← Quay lại trang sách

Chương 1524

Ngài nói vị công tử kia sao, hắn chính là khách khí mà Ứng đại nhân mới tiếp, lần này là tới tầng chót của tháp để tu luyện.

- Có thể nói cho ta biết tên của hắn không?

Tô Dật vừa hỏi xong liền thấy hối hận.

Vừa rồi Vân Hương đã nói, Linh Bảo tháp tổng cộng có tám mươi tám tầng, các chủ có mười hai tầng, mười hai tầng ở trên đều là mật thất cho người ngoài tu luyện, tự thành không gian riêng, không can thiệp lẫn nhau.

Từ đầu tới cuối, tầng trên so với tầng dưới còn gian khổ hơ, tầng trên linh khí dày đặc hơn tầng dưới, tầng trên cũng cần thiên tư cao hơn tầng dưới.

Ngoại trừ thiên tư ra, thứ cần hơn chính là tư cách khác quý của Linh Bảo các, và cả thế lực tông môn sau lưng nữa.

Có thể tu luyện ở tầng chót của Linh Bảo các, người này nhất định là thượng khách của Linh bảo các, cơ cấu của Linh Bảo các làm sao có thể tiết lộ danh tính của thượng khách được.

Quả như Tô Dật dự đoán, Vân Hương cười yếu ớt không đáp, khẽ lắc đầu.

Tô Dật không khỏi ngượng ngùng, thu lại nụ cười rồi theo Vân Hương tiếp tục đi về phía trước, trong đầu không ngừng nghĩ lại nam tử mới rồi.

- Chính là người mà Thanh Hoàng nói sao?

Vừa nghĩ Tô Dật vừa đi theo đình viện cảnh đẹp như tiên, mái cong lưu kính lượn quanh, rốt cục cũng tới bên ngoài hiên một căn phòng.

Đẩy cửa ra, trong phòng bày biện đơn giản lại thể hiện ra sự trang nhã khá phong cách, mặt đất lát nền sắc gấm nhã nhặn, văn sức trong đó là giao long đón sóng gió, khí phách ngút trời.

Ở giữa đặt một cái đại án bằng cẩm thạch, trên bàn có một cái đỉnh lớn khói bay lượn lờ, hai bên đặt hai hàng phật thủ san hô từ gỗ hoa lê, bạch ngọc khánh giắt trên đó, ung dung hoa quý, khí thế phi phàm.

Hai bên tường treo mấy bức cảnh đồ sơn tùng vân, còn cả hổ báo dị thú lục, dường như vẽ y như thật, uy thế lừng lẫy.

Góc bên trái lẳng lặng bày mấy cái ống đựng bút lớn, trong đó đựng bơn mười bộ tranh chữ, bút lông cũng trưng trong đó.

Góc bên phải đặt mấy cái chậu cảnh xanh biếc, trên tường là dây leo quanh, tôn nhau lên khá vui mắt.

- Các chủ, Tô công tử đến rồi.

Vân Hương bẩm báo xong thì nhẹ cười với Tô Dật rồi đi ra ngoài, khép cửa gỗ lại.

Xoẹt!

Rèm cửa ngọc lục bảo bị vén lên, một thân ảnh đi ra từ trong thư phòng.

Chỉ thấy một lão giả thất tuần, bậc trung, thân hình cao ngất, tóc bạc thả lỏng tư, tinh thần quắc thước, quần áo trường bào tử gấm không gió tự bay, mặt mũi hiền lành nhưng tràn đầy tiên phong đạo cốt.

Trên mặt lão giả có từng nếp nhăn thể hiện sự tang thương qua năm tháng, quanh thân lão giả tràn ngập ý vị phi phàm lại già nua, trên người có khí tức vô hình giống hệ Tô Cuồng Ca.

- Chào Tô tông chủ!

Lão giả tiếng như chuông đồng, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, vô cùng trầm ổn.

- Tuyệt đối là cường giả!

Trong lòng Tô Dật thầm tham, mình có tu vi Nguyên Hư cảnh cửu trọng lại hoàn toàn không nhìn thấu tu vi của lão giả trước mắt này như thế nào.

- Thật mạnh!

Linh Thiên Tuyết cũng run lên, đây là người mạnh nhất mà nàng từng gặp.

Ở trước mặt lão giả, Linh Thiên Tuyết cảm thấy mình như muối bỏ biển, giống như một ngôi sao nhỏ không dám tranh tỏa sáng với mặt trăng.

- Ngay cả ngươi cũng nhìn không thấu?

Ngay cả Linh Thiên Tuyết cũng không nhìn thấu, vậy thì không phải người mà Tô Dật có thể tùy tiện khiêu chiến được. Lúc lão giả tới gần, nguyên khí thuộc tính mơ hồ nháy mắt tràn ngập mộc thất, nếu như đổi thành người khác thì đã sớm nằm rạp trên mặt đất, không dám nhìn thẳng rồi.

- Trấn áp linh hồn thật là mạnh!

Tô Dật không hề miên man suy nghĩ, nhanh chóng thu hồi tâm thần, toàn lực vận Hỗn Nguyên Chí Tôn công cùng Ngự Thiên quyết, đồng thời sử dụng Thiên Nguyên Yêu Hồn trong cơ thể.

Thiên Nguyên Yêu Hồn kèm theo kim long hư ảnh nở rộ ánh sáng chói mắt trong đầu, yêu hồn tử quang của Yêu Nhi Bất Tà cùng kim long tàn hồn, long hồn cùng bay lên trời dương nanh múa vuốt, giống như vắt ngang thanh thiên.

Khí tức của rồng tràn ngập giống như xuyên từ thái cổ tới đây, từng tiếng long ngâm thanh thúy vang lên quanh Tô Dật.

Lúc này khắp người Tô Dật tỏa thần uy, giống như thần minh.

Một lúc sau, huyết khí trong cơ thể Tô Dật cuồn cuộn, bước chân khựng lại, ánh mắt từng bước trong suốt, hoàn toàn bài xích uy áp khổng lồ của đối phương ra ngoài.

- Lực linh hồn thật là biến thái!

Trong đầu Linh Thiên Tuyết âm thầm kinh ngạc, khẽ cắn môi.

- Lực linh hồn của Tô Dật như vậy, khi đối mặt với áp chế linh hồn của Nguyên Tông cảnh cũng có thể tùy ý chịu được rồi!

Trong lòng Linh Thiên Tuyết như nổi sóng lớn, mình có tu vi Nguyên Hoàng cảnh so với Tô Dật cũng có chỗ không bằng.

⚝ ✽ ⚝

Trong mắt của lão giả lóe lên sự kinh ngạc, cười như không nói.

-Sớm nghe nói Hỗn Loạn vực xuất hiện một thiên tài bất thế, ngày hôm nay gặp được quả nhiên là bất phàm, lão hủ Ứng Vô Hưu, tham kiến Bá Vương tông chủ!

Thời khắc này Tô Dật thở một hơi thật dài, trong quần áo cũng đã ướt đẫm mồ hôi nhưng lại làm như không có việc gì, khẽ cười nói:

- Tiểu tử bái kiến Ứng tông chủ!

Nói xong, Ứng Vô Hưu liền mời Tô Dật ngồi xuống, khí tức được thu hồi lại, trong phòng như ống kính được mở nắp, từng vòng xoáy bụi nhỏ bay ra ngoài phòng.

Lúc này khí cơ của Tô Dật thu liễm lại, vừa ngồi xuống vừa quan sát Ứng Vô Hưu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Ứng Vô Hưu không ngừng cười khanh khách lấy hai chén trà trong khay trà ra, trà lạnh ôn nhuận trong khoảnh khắc được rót đầy chén.

Ứng Vô Hưu lần nữa khởi động nguyên khí, phất ống tay áo một cái, một tách trà vững vàng rơi vào tay Tô Dật. Trên tách trả bốc lên từng đợt hơi nước, tụ lại một giọt rơi xuống, cảm giác ấm áp truyền qua bàn tay của Tô Dật.

- Nguyên khí thuộc tính hỏa cũng mạnh như tinh thần sao?

Linh Thiên Tuyết lần thứ hai đặt câu hỏi.

Ứng Vô Hưu bình thản ung dung, nở nụ cười hiền lành nhìn TÔ Dật.

- Một nơi nho nhỏ như Man thành lại có được thẻ đen của Linh Bảo các ta, gia nhập vào Thần Kiếm môn, lấy tu vi của bản thân nghịch lại thiên uy, đứng nhất trong Vạn Kiếm đại hội, tham gia đại hội Thánh Vũ, lại đạo náo Thánh Sơn, đi tới Hỗn Loạn vực, trong thời gian một năm ngắn ngủi, bắt đầu từ thế lực tam lưu, Thất Tinh Kiếm tông, Kim Đao tông, Thiên Chu tông, trước đó lại diệt Thanh Minh tông, ngay cả Ngọc Đỉnh tông cũng chịu Bá Vương tông ngươi chà đạp, mới mười tám mười chín tuổi đã có Nguyên Hư cảnh cửu trọng, thiên phú của ngươi cuộc đời này lão hủ cũng hiếm gặp!

Mấy lời đơn giản đã nói khá đầy đủ những chuyện mà Tô Dật trải qua, ngay cả tu vi hiện tại của Tô Dật cũng liếc mắt đã nhìn thấu, trong lòng Tô Dật hơi khựng lại.

- Tiểu tử là một người phàm tục, Ứng các chủ cùng Linh Bảo các cũng hơi quan tâm tiểu tử ta rồi!

Tô Dật cười xấu hổ, cảm giác lúc nào mình cũng bị người ta giám sát, giống như trần truồng đứng trước mặt người ta, không được tự nhiên cho lắm.

Hỗn Loạn vực quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, nhất cử nhất động của mình vẫn không chạy được pháp nhãn của người khác, sau khi trở về tông phải xây dựng mạng lưới tình báo nhanh chóng như vậy mới được.

- Tô tông chủ chê cười rồi, có thể khiến cho tuyệt mệnh Diêm La Tây Vô Tình, Vô Thường tiên tử Ngu Thu Hàn nguyện ý nâng đỡ há lại là một người phàm tục được? Đối với thiên tư thiên kiêu, Linh Bảo các đương nhiên sẽ không quên!

Ứng Vô Hưu nhàn nhạt nói, không để lộ chút dấu vết.

- Tiểu tử lại được nhận định là thiên tư Tạp Dịch đó!

Tô Dật nghĩ tới trước đây Thánh Sơn kiểm tra, dường như đã cách một thế hệ, từ đó tới nay nghịch thiên cải mệnh, sáng tạo ra một kỳ tích của riêng mình.

- Thánh Sơn, mấy năm nay đã nhiều lần làm chuyện ngu xuẩn!

Nhắc tới Thánh Sơn, Ứng Vô Hưu mắt lạnh nhìn vào không trung, chóp mũi thở ra một luồng khí lạnh, vô cùng coi thường.